Chương trước
Chương sau
Hàn Mục Vi nhìn Thiện Đức chân quân đang ý đồ chọc chọc Lôi Âm Ô Canh Trúc, thấy hắn căn bản không chú ý tới nàng, cũng liền không trông cậy vào sư phụ không đáng tin cậy này, nhìn về phía chưởng môn đang cùng lão nhân ngươi đẩy ta chắn, chớp một đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ không biết thế sự hỏi: "Sư thúc, trong tông chuẩn bị cho con cái gì để thưởng vậy?"

"Con muốn lại tiến Tàng Bảo Các một lần nữa hay là muốn tinh thạch?" Giá cả không nói thỏa, hắn cũng không thu hồi Lôi Âm Ô Canh Trúc ngay, nhưng sư huynh của hắn thật là quá không an phận, Vị Hành lại một lần ngăn lại sư huynh hắn muốn đụng vào Lôi Âm Ô Canh Trúc, không khỏi buồn bực truyền âm hỏi: "Huynh không thể sống yên ổn một chút sao?" Lão này không biết xấu hổ, đệ tử còn tại đây đâu mà hắn không thể cho hắn chừa chút uy nghiêm của chưởng môn sao?

"Ta chỉ muốn sờ một chút, dính chút thần khí" Thiện Đức chân quân tự giác thực oan: "Lại không phải đánh chủ ý nó, ngươi khẩn trương cái gì?" Hắn là lôi linh căn tu sĩ, muốn nó thì có tác dụng thật nhưng không lớn, đơn thuần chỉ là tò mò.

Có gì đâu mà hiếu kỳ? Vị Hành không cho là phải: "Muốn dính thần khí thì ngài bảo sư điệt đem Thiên Bồ cho ngài ôm một cái" Thiên Bồ là thần thực, hơn nữa đã hóa hình, kia quả thực chính là thần khí hiện ra như thật.

Thiện Đức chân quân nghe vậy lại nhìn về phía Vị Hành ánh mắt không cho là đúng, như đang xem lưu manh du côn: "Tiểu Thiên Bồ là con gái, sao có thể tùy tiện sờ?"

Lúc này Hàn Mục Vi thật giống như đang xem kịch câm, không cấm hoài nghi hai vị ngồi ở đối diện thật là Nguyên Anh chân quân, bọn họ thật sự trưởng thành? Bất quá chuyện đứng đắn vẫn là muốn nói, nàng cẩn thận suy nghĩ sau, trả lời: "Tàng Bảo Các tạm thời liền không vào" Nàng lần trước đi vào Tàng Bảo Các thiếu chút nữa cái gì cũng chưa lấy được, tu vi không đạt Kim Đan lại đi vào thì không có ý nghĩa.

Vị Hành gật đầu: "Có thể, vậy Tàng Bảo Các liền không tiến" Không cần đi đối phó với quỷ hẹp hòi kia, hắn cũng bớt việc "Tông môn cho con một ngàn khối Linh Tinh, con cảm thấy thế nào?"

Linh Tinh? Hàn Mục Vi nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, trong lòng đã bắt đầu đếm Linh Tinh, việc này nàng tự giác tầm mắt quá hẹp: "Một ngàn khối Linh Tinh?" Nhịn xuống không có nuốt nước miếng, lý tưởng trong lòng tối đa cũng mới là một ngàn khối cực phẩm linh thạch, cúi đầu nhìn về phía cây trúc trước mặt, cố gắng đem nó khắc ở trong đầu, ngày sau lại thấy thứ này nàng phải mang về bán cho sư thúc.

Mà lúc này Tiểu Thiên Bồ ngồi ở Thần phủ của Hàn Mục Vi hoàn toàn không nhìn nàng, nhắm chặt hai mắt, nói cho chính mình đây đều là nghèo nháo.

"Nhiều nhất một ngàn một trăm khối Linh Tinh" Hàn Mục Vi chậm chạp không có đáp lại, Vị Hành liền trực tiếp báo ra hạn mức cao nhất mà tông môn cho: "Sư điệt, con số này không thể lại nhiều thêm được nữa" Chủ yếu là bởi vì Lôi Âm Ô Canh Trúc hóa hình xong sẽ gây khó dễ, tông môn cũng không thể quá mức cưỡng cầu.

"Được" Hàn Mục Vi liên tục gật đầu, đây là trong truyền thuyết một đêm phất nhanh, chưởng môn thật không hổ là sư thúc của nàng.

Nàng vừa dứt lời Vị Hành lập tức thu hồi Lôi Âm Ô Canh Trúc trên bàn, sau mới lấy ra một cái hộp ngọc đặt trên bàn: "Ta lấy tất cả đều là thổ Linh Tinh cho con, con đếm thử."

"Không cần không cần" Hàn Mục Vi biểu hiện thật sự đại khí, xem cũng chưa xem liền trực tiếp đem hộp ngọc thu vào nhẫn trữ vật, sau thấy chưởng môn bắt đầu thu trà cụ, lại cười híp mắt, thò đầu đi hỏi: "Sư thúc, ngài thu Tiên Khí sao?"



Vị Hành nghe vậy động tác cất ấm trà không khỏi dừng lại, giương mắt nhìn về phía nữ tử tóc quăn đối diện: "Thu" Nha đầu này có chuẩn bị mà đến nha? Hắn lập tức lại ngồi trở lại đệm hương bồ, làm đúng tư thái: "Nha đầu, con còn có thứ gì tốt liền lấy ra đi, tông môn tuyệt đối sẽ cho con cái giới."

Lời này nói đến trong lòng Hàn Mục Vi, nếu không phải sư thúc đại khí nàng cũng không sảng khoái như vậy, trực tiếp gọi ra Tụ Hồn Đăng mới vừa dịch đến đặt ở trên tinh thạch, còn không đợi nàng mở miệng, hai người ngồi ở đối diện liền kêu sợ hãi ra tiếng: "Tụ Hồn Đăng?"

"Đúng đúng nha" Bọn họ đây là làm sao vậy? Hàn Mục Vi đều bị bọn họ làm sợ, trực giác bên trong có việc, tiểu tâm hỏi: "Tụ Hồn Đăng này có vấn đề sao?"

"Tụ Hồn Đăng không thành vấn đề" Thiện Đức chân quân khó được nghiêm túc một hồi: "Có vấn đề chính là chủ nhân đời trước của Tụ Hồn Đăng.."

"Không đúng" Thiện Đức chân quân còn chưa nói xong đã bị Vị Hành đánh gãy, lúc này vẻ mặt hắn ngưng trọng, không còn nhìn thấy tùy tính như lúc nãy: "Con có biết chủ nhân đời trước của Tụ Hồn Đăng là ai không?"

Hàn Mục Vi ngốc ngốc mà lắc lắc đầu: "Con ở Chung Hiểu bí cảnh có được nó, chủ nhân đời trước của nó không phải Chung Hiểu sao?" Nhưng Chung Hiểu lại là ai?

"Chủ nhân đời trước của nó chính là tổ tiên Hàn Tiêu lang quân Hàn Hiển của con" Vị Hành thở dài một hơi, một đôi mày nhíu đến gắt gao: "Nói là Hàn Tiêu lang quân cũng không phải thực chính xác, phải nói là đạo lữ của Hàn Tiêu lang quân."

Nhưng đạo lữ của Hàn Tiêu lang quân là ai, lại không người nào biết. Theo tông môn ghi lại năm đó Hàn Tiêu lang quân kết đan lúc sau ra tông rèn luyện, vừa đi ba mươi năm, khi về tông lại mang theo một đứa trẻ mới sinh, chỉ nhìn mặt mày cũng liền biết đứa trẻ đó là con của Hàn Tiêu lang quân Hàn Hiển. Hàn Tiêu lang quân cũng chưa phủ nhận, nhưng đạo lữ của hắn đã ngã xuống, cũng lấy tâm ma thề cuộc đời này chỉ thương một người, không hề nghênh thê thiếp.

"Đứa trẻ kia là sinh non, sinh xong thì hồn phách không được đầy đủ" Thu đồ đệ này lúc sau Thiện Đức chân quân có đi tầng thứ bảy của Tàng Thư Các tìm đọc ký sự về cuộc đời của Hàn Tiêu lang quân: "Tụ Hồn Đăng đi theo Hàn Tiêu lang quân trở về, nhưng sau khi bổ dưỡng hồn phách xong liền biến mất."

Này là chuyện gì nha? Đầu óc của Hàn Mục Vi đều bị những việc này làm hồ đồ, nàng biết nàng là một mạch dòng chính của lão tổ tông Hàn Hiển, cũng biết lão tổ tông chỉ có một nhi tử là Hàn Dĩnh, tư chất không tốt, dừng bước ở Trúc Cơ, sớm đã ngã xuống, nhưng lại chưa từng nghe nói về thê tử của lão tổ tông, ngay cả từ đường của Hàn gia cũng không có cung phụng, theo lý thuyết không nên có chuyện này chứ?

"Kia.. kia vậy Tụ Hồn Đăng này sạo có thể chạy tới Chung Hiểu bí cảnh?" Đây là điều duy nhất mà Hàn Mục Vi không nghĩ ra: "Chẳng lẽ Chung Hiểu bí cảnh cùng.. cùng, không có khả năng, Chung Hiểu bí cảnh đều đã hiện thế vạn năm" Lão tổ tông nhà nàng tính toán đâu ra đấy cũng liền mới một ngàn bốn trăm tuổi.

"Sư điệt" Vị Hành nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Tụ Hồn Đăng này con vẫn là thu hồi đi" Làm chưởng môn của Thiên Diễn Tông, chuyện Hàn Tiêu lang quân còn chưa ngã xuống hắn tất nhiên là rõ ràng "Có lẽ có một ngày nào đó con sẽ phải dùng đến nó" Hắn luôn luôn tin tưởng vận mệnh chú định đều có ý trời: "Chờ ngày nào đó con thật sự không cần nó thì con lại đem nó tơi tông môn."

"Nhưng nó trở về cùng con để làm trấn tông chi bả" Hàn Mục Vi nhìn về phía Tụ Hồn Đăng sáng đến chói mắt, vẫn luôn nỗ lực biểu hiện, nàng rất là hổ thẹn, nàng cũng biết trước mắt Tụ Hồn Đăng không thể bán, duỗi tay nhẹ vỗ về chân đèn che kín rỉ sét: "Hồn Đăng Nhi, ngươi xinh đẹp như vậy, ta có chút luyến tiếc ngươi, nếu không ngươi ở cùng ta một đoạn thời gian đi, ta mời sư thúc đem vị trí trấn tông chi bảo cho ngươi sau được không."

Thốt ra lời này Tụ Hồn Đăng liền tắt, lại bay trở về nhẫn trữ vật của Hàn Mục Vi. Hàn Mục Vi cũng mệt, Tiên Khí bán không thành, tiếp theo lại móc ra một cái hộp ngọc. Vị Hành lấy hộp ngọc, nhìn nhìn phong ấn hộp ngọc, xấu hổ cười cười: "Sư điệt, cái này.. phong ấn nên cởi ra trước."



Hàn Mục Vi nhớ tới đây là phong ấn của Tiểu Thiên Bồ, lập tức tiếp nhận giải phong, chỉ là phong ấn mới vừa giải, hộp ngọc liền nứt toạc, sợ tới mức nàng lập tức thu hồi tay, nhảy ra, mà Vị Hành tiếp được hộp ngọc trong nháy mắt bị đóng băng.

Thiện Đức chân quân thấy thế cũng không dám trì hoãn, bóp nát một khối ngọc phù, sau trừng mắt nhìn tiểu đồ đệ không bớt lo, không đau không ngứa mà trách mắng: "Bên trong là ngọc cốt băng cơ thụ, sao con lại không nói một tiếng? Xem làm sư thúc con đông lạnh đến" Nói còn duỗi tay đi đẩy đẩy "Đều thành băng rội."

Hàn Mục Vi thấy lúc trước Tiểu Thiên Bồ thu ngọc cốt băng cơ thụ rất dễ dàng, cũng liền không để ý nhiều như vậy, nhìn sư thúc bị đóng băng, nàng có điểm chột dạ: "Con.. con.."

"Ngọc cốt băng cơ thụ?" Thiên Nhất đạo quân tới thì nhìn thấy Vị Hành cả người khắc thành băng, cười hỏi: "Oa oa, đây là do con mang ra tới?"

"Dạ" Hàn Mục Vi bất đắc dĩ gật đầu, nhìn Thiên Nhất lão tổ lấy ra một cái ngọc hộp khác liền bắt đầu kết ấn, theo đó ngọc cốt băng cơ thụ trong hộp ngọc bị sư thúc nàng cầm trong tay liền bay về phía ngọc hộp đó, mà lúc này sư thúc bắt đầu dính hàn khí, không lâu liền truyền đến một tiếng "Hắt xì".

Một cái hắt xì đánh xong, băng sương trên người Vị Hành cũng hòa tan, hắn thở phào một ngụm hàn khí, sau nhìn về phía Diễn Hành Điện của hắn: "Sư bá, Mộc Nghiêu nhà ngài khi nào chuẩn bị kết anh?" Hắn muốn thoái vị nhường hiền.

"Mộc Nghiêu một lòng hướng đạo, sẽ không tiếp sạp này của ngươi" Thiên Nhất đạo quân được một gốc cây ngọc cốt băng cơ thụ, tâm tình rất tốt: "Ngươi vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi tâm tư này" Hắn phải đi về tuyển một chỗ tốt để trồng cây, không rảnh tại đây mà lải nhải, lấy ra một con ngọc hộp khác: "Tới, oa oa, đây là tiền mua thụ của con."

Hàn Mục Vi vừa nghe lời này, cũng mặc kệ sư thúc mình, vội vàng nhận lấy: "Đa tạ lão tổ" Không đợi nàng nói cho hết lời, Thiên Nhất người đã không thấy.

Hàn Mục Vi mở ra hộp ngọc, tràn đầy một hộp Linh Tinh, chỉ là đếm xong tâm tình nàng liền có chút phức tạp, quay đầu nhìn về phía sư thúc ruột, bĩu môi nói: "Nơi này có chín trăm chín mươi chín khối Linh Tinh" Nguyên lai Lôi Âm Ô Canh Trúc quý hơn ngọc cốt băng cơ thụ một trăm linh một khối Linh Tinh.

Vị Hành xấu hổ, cười sờ sờ cái mũi: "Ha ha.. Mộc gia tài đại khí thô" Dù sao ngọc cốt băng cơ thụ trồng ở bí địa sau núi, ai mua đều giống nhau, vừa lúc tiết kiệm cho hắn một chút.

Này thật là sư thúc ruột sao? Hàn Mục Vi nhìn về phía lão nhân: "Sư phụ, chúng ta đi, trở về trồng cây."

"Ai ai ai.. đừng đừng đừng" Vị Hành vừa thấy bộ dáng của tiểu nha đầu này, vội vàng ngăn lại: "Ta có một kiện phi hành linh bảo, con khẳng định thích" Hắn nhanh chóng lấy đồ vật ra: "Này là sư thúc tặng thêm cho con."

Hiện tại Hàn Mục Vi thật đúng là thiếu pháp khí loại phi hành, nguyên bản nàng cũng chỉ giả bộ, không nghĩ tới sư thúc thật đúng là cho thêm, nhìn pháp khí Hồ Điệp châu hoa màu hồng nhạt, lập tức nàng liền thích, vừa định động thủ lấy, đã nghe lão nhân ở một bên mở miệng nói "Lại thêm mấy khối phù bảo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.