Phương Ly nghe thoáng qua câu chuyện, cô lặng người. Bước đến phòng khách nơi hai người đang bàn bạc.
Nhìn thấy Phương Ly mẹ cô có chút ngạc nhiên, bà ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, hiển thị 16:30, cũng là lúc mà cô thường đi học về đến nhà.
Yên lặng.
Bầu không khí trở nên lặng nề.
Mọi người trầm mặc nhìn nhau. Một lúc lâu sau mẹ Phương Ly mới cất tiếng nói.
"Chắc con cũng nghe rồi đấy. Đúng là mẹ muốn đưa con về quê học."
Thấy cô im lìm,không hỏi gì bà cũng chậm rãi giải thích:"Thật ra, dượng con mới bị công ti sa thải rồi mà thời buổi này muốn tìm được công việc lại chẳng dễ dàng gì, hơn nữa tiền trong nhà cũng không đủ chi tiêu cho 4 người. Vậy nên...."
"Con phải về quê học, đúng không?" Phương Ly dứt khoát nói luôn vế còn lại.
Mẹ cô cũng chỉ gật đầu, đáp lại:" Đúng vậy. Con cứ về quê học ở đấy rồi ở tạm nhà dì là được rồi."
Cô nhìn thật sâu vào đôi mắt người mẹ. Trong đôi mắt ấy không chút cảm xúc dư thừa. Không hề luyến tiếc khi để cô đi, thậm chí còn giống như chút được gánh nặng.
Còn dượng ngồi ở bên cũng chỉ cất giọng hời hợt:
" Phương Ly, con nên hiểu chuyện một chút. Dù sao chi phí sinh hoạt ở quê cũng thấp hơn một nửa so với thành phố mà nên con cứ về quê ăn học đi, coi như là trải nghiệm cuộc sống khác cũng được. Con yên tâm đi nếu có thời gian ta và mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-noi-loi-yeu/2744831/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.