Trời, tối từ khi nào, tôi không biết. Tuyết, rơi từ khi nào, tôi cũng không biết.
Tôi đi trong gió lạnh rất lâu, đã dần dần lạc đường.
Mệt mỏi ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, tôi thử nghỉ tạm một lúc để tìm kiếm phương hướng.
Gương mặt của mẹ dần dần hiện lên, loại tình cảm ỷ lại cũng nhanh chóng dấy lên.
Gọi điện thoại về nhà, lái xe rất nhanh đã tìm được vị trí chính xác củatôi. Nói thật, tôi đã thất vọng. Tôi hy vọng người xuống xe là mẹ, chứkhông phải chú Lý quen thuộc.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn đang trên đường về nhà mẹ đẻ. Đêm nay, tôi cần yên tĩnh, cần cuộn trong nhà mình, ổn định tâm trạng.
Giờ phút này, cho dù là ngôi nhà vẫn bị tôi coi là lạnh lẽo kia, cũng cócảm giác ấm áp. Mẹ vẫn ngồi ở dưới lầu, đánh giá các loại mỹ vị, chanhất định là đang bí mật mưu tính gì đó trong phòng đọc sách. Trong ngôi nhà trống trải, không có chút sinh khí nào. Nhưng giờ phút này cái loại cảm giác quen thuộc ấy lại làm cho tôi vô cớ xúc động.
Nói qua loa vài câu với mọi người xong, tôi đi thẳng lên lầu. Nằm bên trong căn phòng công chúa được bố trí theo ý muốn của mẹ, tôi chuẩn bị ngủthẳng một giấc không muốn dậy nữa.
Trốn tránh cũng vậy, mà cái khác cũng thế, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt. Thật sự, vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Giống như là bị báo cho biết đã mắc bệnh nan y, nhưng thân thể bạn lúc nàylại vẫn khỏe mạnh không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-nhin-ong-xa-cuong-da/2199611/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.