Đường Văn vẫn cứ không chịu nghỉ việc, chờ đến tối lại bị Quý Trạch lôi lại hôn vài cái. Bị hắn hôn đến hồ đồ, cậu nhân cơ hội nói với hắn, viết tiểu thuyết sẽ không trì hoãn, công việc kia cũng ứng phó được, Quý Trạch nói luôn, chỉ cần em hôn anh một chút anh sẽ đồng ý. Đường Văn quả thực hôn hắn liền, giống hệt hai tên ngu ngốc, nhưng cả hai đều thật sự cao hứng.
Cuối cùng cũng có thể tháo thạch cao ra, Đường Văn ở bệnh viện vui đến mức nhảy nhót vài cái, cuối cùng cũng lành hẳn rồi.
“Anh không cần mỗi ngày đến nhà em nữa, em có thể sinh hoạt bình thường rồi.”
“Anh tự nhiên có cái cảm giác như nghe niệm kinh xong liền sát hòa thường. Sao đây? Em khỏe rồi liền không cần đến anh?”
Quý Trạch nghiêng đầu, cười tủm tỉm.
“Sao có thể chứ, em sợ là sợ anh chạy đi chạy lại thêm mệt thôi.”
Cậu quen sống cuộc sống độc thân, đúng là đang tưởng niệm lắm.
“Vậy thì chuyển đến chỗ anh đi, nhà anh lớn lắm, anh sẽ chuẩn bị một thư phòng thật lớn cho em, ba kệ toàn là sách cho em nghiên cứu thoải mái.”
Đường Văn lắc đầu, chết cũng không đi, không có lý do gì sao có thể ở cùng nhau, tình cảm bọn họ còn chưa tới mức đó, không đi không sao, đi liền bị thất thân cho coi, đây là do tất cả tiểu thuyết đều viết vậy mà.
Quý Trạch ôm cậu, cằm gác lên vai cậu, vòng tay ôm thắt lưng cậu.
“Anh sắp bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-ngan-can/2175922/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.