Đam mĩ đại thần không phải nhân vật mắt cao quá đầu (kiêu căng ngạo mạn). cùng đại thần nói chuyện thực vui vẻ, còn nói với cậu, gặp khó khăn gì cũng tìm đến nàng, trong tay nàng còn mấy bản đại cương chưa biết viết thế nào, nếu cậu có hứng thú, có thể thử xem. Nếu được, bọn họ còn có thể đồng sáng tác một cuốn tiểu thuyết nữa.
Quý Trạch chờ bọn họ tâm tình hai giờ liền mới gõ cửa tiến vào, thấy Đường Văn khuôn mặt vui vẻ tươi cười, hắn cũng bật cười.
“Chị họ à, sao rồi, em là Bá Nhạc, cũng đã tìm được một thiên lý mã đấy nhé.”
“Thật sự rất không sai đâu, cậu ấy chỉ cần bồi đắp một chút, tất sẽ trở thành một tác giả hạng nhất, ở Đại lục không phát triển được, may mắn là thư viện ở Đài Loan đăng kí, bằng không, bỏ qua thiên lý mã này thì cậu tổn thất lớn nha. Hảo hảo bồi dưỡng, cậu ấy nhất định trở thành trụ cột của thư viện đấy.”
Đường Văn có chút giật mình, đại mỹ nữ này lại là chị họ của Quý Trạch??
“Giới Văn học rất nhỏ. Mẹ cậu ta là học trò của mẹ tôi, cũng là dì của thằng nhóc này, tôi lại là nhân tài nên không thể nhảy sang thư viện khác để xuất bản, đành ký hợp đồng với thằng nhóc này, trở thành đại tác phẩm gia của thư viện.”
“Dì vẫn rất nhớ cậu đấy, bao giờ thì về đây?”
“Chờ cậu ấy thương thế tốt lên rồi nói, chị cũng thấy đấy, bộ dạng cậu ta thế này, em lo lắng lắm.”
Quý Trạch sờ sờ đầu của cậu một cái, thoáng nhìn qua cái chân trái của cậu.
Chị họ của Quý Trạch nhìn bọn họ cười cười, ánh mắt lại sáng như đèn pha, thầm đánh giá Đường Văn đang ngại ngùng. Hất tay hắn ra, không cho phép Quý Trạch đứng gần cậu nữa.
Đại mỹ nữ cười trộm, lại nhìn Đường Văn, trong mắt như phát quang. Đại mỹ nữ cũng không làm Đường Văn khó xử, xách túi nói phải đi, Quý Trạch liền tiễn ra cửa.
“Chị nói nhé, em họ thân ái, cậu đối với cậu nhóc kia có chút không an phận thì phải? Đừng có mà nói dối chị nha, chị đây mười phần thì cả mười phần là đam mỹ lang, ngày nào được nhàn rỗi, chị đây đều ngồi ngoài đường săn mấy tên đồng tính đó. Đừng nghĩ lừa được chị.”
Quý Trạch vuốt cái mũi cười cười, chị họ của hắn quả thực cực kỳ độc đáo. Có ánh mắt chim ưng đấy.
“Mẹ em ở đó, chị phải giúp em nói vài câu tốt đẹp. Bà ấy biết em là gay, có vẻ còn không tiếp nhận được. Bây giờ mà mang Đường Văn về, em sợ mẹ kích động mạnh, bệnh tim tái phát.”
“Dì yêu cậu quá nên mới thế, không bằng cậu cứ đem tiểu thuyết Đường Văn viết đưa cho dì xem, tiểu thuyết của cậu ta được đánh giá cao,thật sự không sai. Chính là vì ngôn từ kết cấu có vẻ dài dòng quá, lần này chị về, sẽ đem một ít tư liệu giúp nâng cao khả năng sáng tác đưa cho cậu ấy, mà cậu không có việc gì thì cũng đưa cho cậu ấy xem một ít sách báo linh tinh. Thi từ ca phú cũng cho cậu ấy đọc nhiều một chút, dì thích nhất là phục cổ gì đó, tiểu thuyết cậu ấy viết nếu mang tính văn nghệ, có hương vị đường thi tống từ, dì nhất định thích ngay.”
“Đúng rồi, dì hay mềm lòng, cậu cứ đem Đường Văn nói thành không cha không mẹ không người thân đi, trước đây sống ở cô nhi viện, lớn lên bị người ta khi dễ, ủy khuất vô cùng. Dì nhất định thương xót, đem cậu ấy trở thành con yêu con quý, nhất định không làm khó dễ cậu nữa.”
Quý Trạch chợt cười, chị họ hắn tầm mắt bay cao, chỉ bằng hai điểm này thôi, hắn cùng Đường Văn, tuyệt sẽ không có áp lực gia đình.
“Đường Văn tựa như không thích cậu lắm, cậu không thu phục cậu ấy sao?”
“Cậu ấy đối với tính hướng của mình còn mơ mơ hồ hồ, tuyệt không dễ dàng, em phải tìm mọi động lực mạnh mẽ lắm mới có thể khiến cậu ấy ký hợp đồng, cậu ấy là người cá tính quật cường, hơi bướng bỉnh nhưng lại đơn thuần, đừng nghĩ cậu ấy viết tiểu thuyết có H, thực ra hệt như một thằng nhóc thôi, lúc xem phim hoạt hình còn kích động đến mức kêu gào, đáng yêu chết được.”
“Bướng bỉnh đáng yêu thụ, dễ thu phục thôi.”
Đại mỹ nữ lấy trong túi xách ra một tập tiểu thuyết, đay là đam mỹ tiểu thuyết nàng sưu tầm được.
“Bên trên có rất nhiều tuyệt chiêu áp đảo tiểu thụ, mặc kệ cậu cường thế nào, vẫn là phải ôn nhu, một tháng sau, cậu tốt nhất là quay về Đài Loan, mang cậu ấy đi cùng, chị lần này trở về sẽ ở bên tai dì, không ngừng nói cậu ấy tốt thế này thế kia, dì nhất định sẽ có hứng thú với cậu ấy. Đến lúc đó cậu mà trở về một mình, dì nhất định phát hỏa. Một tháng thôi, phải đè cậu ấy ra ăn, cam tâm tình nguyện cùng sống chung với cậu, chị họ cậu rất xem trọng cậu đấy nha.”
Một tháng? Tình yêu này không phải tốc độ quá sao? Hắn còn đang tính toán cùng Đường Văn tận hưởng cuộc sống, khiến tình cảm mãnh liệt thiêu đốt ngày nào lại trở về, hắn đang tính là phải cẩn thận, phải cho Đường Văn biết hắn là người tốt, thật là tốt, cam tâm tình nguyện cùng hắn sống cùng một chỗ, không phải chỉ vì muốn ăn cậu, vì quan hệ thân thể mà mới cùng một chỗ.
Bất quá lúc muốn về Đài Loan, hắn cũng muốn dẫn Đường Văn sang, khiến mẹ hắn nhìn thấy, được mẹ hắn thông qua rồi, vậy là hắn có thể toàn tâm toàn ý nắm tay Đường Văn.
Đại mỹ nữ đi rồi, Quý Trạch lật xem tiểu thuyết, vừa thấy văn bản liền bật cười. Cái gì đây, Kế Hoạch áp đảo Tiểu thụ à, thượng sách khống chế bướng bỉnh tiểu thụ, rồi thì làm cách nào trở thành thượng công, làm thế nào khiến tiểu thụ đưa trái tim ra.
Nguyên lai, không chỉ một trăm diệu kế theo đuổi mỹ nữ, mà còn có Kế hoạch áp đảo tiểu thụ nữa cơ đấy.
Lật xem thư mục, điều thứ nhất, {cường thủ hào đoạt hình}, đầu tiên là bá vương ngạnh thượng cung, rồi dùng khổ nhục kế khiến tiểu thụ đau lòng, sao đó lại dùng yêu thương khiến tiểu thụ cam tâm tình nguyện, còn có chương trình được gạch chân màu đỏ áp dụng cho mỗi ngày, xử lý hết xong rồi mới được tình yêu.
Đường Văn tính cách kỳ lạ, không nói đến bá vương ngạnh thượng cung, giờ mà dám đột nhiên hôn nhẹ cậu, cậu liền giống hệt như bị người sao Hỏa bắt sống, coi như hết, không thích ứng được.
Điều thứ hai, {Kiên nhẫn hình}, đặt ra hạn là mười năm, mỗi ngày đều che giấu yêu thương lẫn đau lòng, làm bằng hữu của cậu, rồi một ngày tiểu thụ bừng tỉnh, ngay trong lúc này, phải thường xuyên thân cận tiếp xúc không ngừng với tiểu thụ, phải có tâm lý cả đời nắm tay âu yếm người mình yêu, nhẫn nại, cực kỳ nhẫn nại, cuối cùng, tu thành viên mãn.
Mười năm? Khi đó, bọn họ đều tuổi trung niên, đời người có mấy lần mười năm mà lãng phí thế?, bà chị họ này đưa ra cái gì mà kế hoạch áp này áp nọ, một cái thích hợp cũng không có.
Điều thứ ba, {xuất kỳ bất ý hình}, một ngày nào đó uống rượu, đột nhiên trong phòng nói rõ ra, kết cục chỉ có hai thứ, tiểu thụ cả đời không qua lại với nhau nữa, bằng không sẽ lẩn mất đến nơi thật xa.
Điều thứ tư, thừa cơ ra tay luôn, chớp đúng cơ hội, ăn luôn, ăn xong rồi lúc sau nói yêu. Nhiều lắm thì lĩnh hai cái bạt tai, trong lúc ăn có khi xuất ra, rất là có lợi.
Một cái cũng không thích hợp, Quý Trạch ném qua một bên, hắn biết là không tin tưởng được bà chị họ này mà, chị họ của hắn thần kinh bị đứt, đôi khi còn chẳng giống người, cách suy nghĩ rất kỳ quái, lời chị ấy nói, không thể tin được toàn bộ.
Cách mạng chưa thành công, hắn phải dựa vào chính mình, hắn tuyệt đối tin chắc rằng nhất định sẽ hạ được tên Đường Văn ngốc này. Cậu bướng bỉnh cũng dễ xử lí, ôn nhu cũng dễ khắc phục, cậu lạnh mặt không thèm phản ứng với hắn cũng dễ xử lí. Không khiến cậu phát hỏa, không so đo với cậu, cả ngày cẩn thận quan tâm cậu, chính là một tảng băng cũng có thể tan chảy. Cậu nếu phân ra khoảng cách giữa hai người, như vậy cũng tốt, dùng một chút ích lợi, khiến cậu cảm thấy hứng thú, có thể đặt cậu vào tay hắn.
Cậu phải được vui vẻ, cho cậu đi lữ hành nè, cậu đi làm thì hắn ở nhà chuẩn bị cơm chiều chờ cậu về, cậu nếu mệt mỏi, hắn sẽ mát xa. Năm rộng tháng dài, cậu sẽ biết hắn là tốt nhất, rồi thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông. Đường Văn bướng bỉnh lắm, không nên vội, sớm muộn cũng có một ngày, nhất định ngay cả dây lưng, từ trong ra ngoài, ăn sạch sẽ.
Không sợ Đường Văn ghét hắn, phải xem ai nghị lực hơn, hắn không tin Đường Văn chưa từng trải nghiệm tình yêu mà có thể địch được hắn bách chiến bách thắng.
Hạ quyết tâm, mở cửa gọi Đường Văn, bữa trưa đến rồi, phải bồi dưỡng tình cảm chứ.
Cậu đang gác một chân, đứng bên cạnh giá sách cao, nhìn hết quyển tiểu thuyết này đến quyển tiểu thuyết khác.
Quý Trạch vòng ra sau lưng cậu, một tay âm thầm đặt lên thắt lưng cậu, giúp cậu đỡ một nữa thân thân thể, khiến cậu bớt mệt hơn, cũng sẽ không sợ bị ngã sấp.
“Thích bản nào đều tặng cậu hết đấy. Người ta nói đọc ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết đọc. Tích lũy chút màu sắc đẹp đẽ, tôi thật sự muốn đọc tiểu thuyết cổ đại cậu viết.”
“Cho tới bây giờ cũng chưa thử qua, lần sau sẽ thử một chút. Sách này nọ tôi có thể ôm về nhà không?”
“Chỉ cần cậu ôm được. Chân có mỏi không? Nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi ăn cơm. Lát nữa về, cậu ở phòng ngủ của tôi ngủ chút đi, buổi chiều tôi đưa cậu đến bệnh viện tái khám.”
“Cho tôi mượn máy tính của anh dùng đi, tôi muốn mở một trang mới, đâì tiên sẽ viết đề cương.”
“Cậu bây giờ muốn viết truyện mới?”
Không phải cậu đang chống đỡ hết nổi rồi sao, viết liên tiếp hai truyện mới, tinh lực con người cũng hữu hạn mà thôi, thắp liền hai ngọn nến, không phải là chuyện tốt, hai truyện có thể sẽ không đạt yêu cầu, không bằng trước tiên chậm rãi viết một truyện, rồi mới viết tiếp cái khác.”
“Tôi biết ý anh mà, tôi cũng biết khả năng của mình, chỉ sợ linh cảm đột nhiên biến mất, tôi không tìm được tư liệu sống, cảm giác giống như không gạo để nấu cơm, rất khó chịu. Tôi chỉ đem đại cương viết trước đã, rồi chậm rãi thêm mắm dăm muối, chờ đến khi viết xong truyện này, truyện tiếp theo ý tứ cũng liên kết đầy đủ, viết mới thuận tay. Tôi viết tiểu thuyết trước giờ đều vậy, nghĩ đến nội dung tiểu thuyết, có khi chỉ vì nghe người ta nói một câu, đại khái tôi cũng có nhiều chuyện cũ, mặc kệ là ngồi trên xe, đang làm việc hoặc đang xem phim hoạt hình, một nửa cái đầu chỉ nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết. Tôi viết tiểu thuyết chưa bao giờ nghĩ đến việc viết ở đâu, tình tiết ý tưởng đều theo ý nghĩ phát triển theo. Đây là tiểu thuyết của tôi, tự do tự tại, không hề trói buộc.’
Đường Văn có lẽ chỉ đứng hạng ba trong làng văn, không thể xem đã là tốt nhất, hành văn có lúc kéo dài, có đôi khí lúc cần miêu tả lại chỉ lướt qua, ngay đoạn mấu chốt, cậu miêu tả cũng rất ít. Nhưng mà, tiểu thuyết của cậu thực mới mẻ độc đáo, dễ dàng lôi kéo người đọc hãm sâu vào ngôn từ của cậu. Cậu đối với việc viết tiểu thuyết, thật sự rất nghiêm túc. Nếu cứ theo hướng này tiến tới, nhất định cậu sẽ thành công.
Không khỏi đối với Đường Văn tôn kính, đối với hắn tất cả văn nhân mặc khách đều có cảm giác kính ngưỡng. Làm việc mà mình thích, mặc kệ mọi ý kiến lẫn của cải tiền bạc, chỉ đơn thuần viết tiểu thuyết của chính mình, tự do tự tại bay nhảy, trong văn từ cho phép lý tưởng của mình cất cánh bay, đây mới thực sự khiến người ta kính nể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]