Người đàn ông ôm lấy cô, trái với gương mặt lo lắng của hắn, Giang Yểm Ly lại cảm thấy vô cùng hả hê, nhưng vẫn cố tỏ ra hoảng sợ:
"Vô, lúc nãy… lúc nãy khi anh rời khỏi có người đến túm lấy tôi, họ không nói không rằng, tôi hoảng quá nên dùng gậy đánh tán loạn, tiếp đó chạy ra khỏi đó, khó khăn lắm mới về đến phòng, sợ quá đi ".
Dương Nghiêm nhìn bàn tay và quần áo của cô lắm lem bùn đất, đầu gối còn bị trầy xước thì hai mắt thoáng hiện lên tia tàn độc, hắn không biết đám người gây khó dễ cho cô là ai, nhưng đã dám động đến bảo bối của hắn thì dù có lật tung thành phố này cũng phải tìm ra rồi khiến cho chúng phải trả giá.
Người đàn ông dìu cô ngồi lên giường, rót một cốc nước ấm rồi đưa đến.
Giang Yểm Ly hai mắt đẫm lệ, thu mình lại trông đáng thương vô cùng, cô thút thít:
"Từ trước đến nay chẳng ai thích tôi cả, có phải tất cả đều là lỗi của tôi không? ".
/Không phải lỗi của em đâu/.
"Anh đừng an ủi tôi, tôi biết rõ mà. Gia đình nhận nuôi không thích tôi, ngay cả cha mẹ ruột cũng chẳng hề muốn gặp lại, đời này có lẽ định sẵn tôi… ".
Cô nói chưa dứt câu thì người đàn ông trước mắt đã ôm lấy, hắn gần như bao bọc lấy cô, muốn khảm cô vào sâu bên trong cơ thể của mình.
Những ngày tiếp theo đó hắn luôn ở bên cạnh cô, đồng thời cũng sai người tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-long-tron-thoat/3503413/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.