Dương Nhất Nguyệt đứng ở trong phòng không ngừng mắng nhiếc, Giang Yểm Ly đứng ở ngoài, nước mắt lặng lẽ rơi.
Dù có trả đũa thế nào thì cũng chẳng thể nguôi ngoai.
Dù cô biết nhà họ Dương không thích cô, nhưng làm đến mức này thì thực sự ác độc cỡ nào?
Cô được cha nuôi mang về từ khi còn nhỏ, cô đâu thể tự quyết định khi chưa đủ tuổi?
Giang Yểm Ly lau đi nước mắt trên mặt, ngón tay của cô lạnh như băng, quét qua mặt khiến cho cô thanh tỉnh phần nào.
Có lẽ không nên sống vì bất cứ ai, cha nuôi có ơn với cô, nhưng dù công ơn có lớn đến cỡ nào đi chăng nữa, thì việc cô giữ bí mật này, không kiện tụng để Dương Nghiêm và Dương Nhất Nguyệt phải trả giá đã là nể tình lắm rồi.
Nếu như cứ tiếp tục ở lại thì không biết họ sẽ lại làm ra chuyện gì.
Cô chỉ có một mình, cô thực sự đấu không lại, cũng không có sức lực để đôi co với những loại người đê tiện đó.
Dù cô đã hứa với cha sẽ ở lại nơi này 3 năm mới rời đi, nhưng đó là khi nhà họ Dương không gây sự, còn bây giờ mọi chuyện đã trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Rời đi là cách cuối cùng.
Giang Yểm Ly xoay người, cô đang định lên phòng thu dọn vài vật dụng cần thiết nhưng lại chạm mặt với hắn.
Dương Nghiêm đứng cách cô không xa, hắn đương nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi của em gái mình nhưng bộ dạng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-long-tron-thoat/3452885/chuong-50.html