Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Lý Tô mới nói: "Nếu tôi bảo là Tống Khinh La tát, cậu có tin không?"
Lâm Bán Hạ: "..."
"Được rồi, là tôi tát." Lý Tô giơ tay đầu hàng: "Cậu tin tôi đi, lúc ấy không phải tôi muốn lấy việc công báo thù riêng đâu. Những lúc như vậy chỉ có đau đớn mới có thể kéo cậu ra khỏi trạng thái ấy... tôi có kinh nghiệm lắm, tuyệt đối không phải lấy việc công báo thù riêng."
Lâm Bán Hạ lâm vào trầm tư.
Nếu là trước đó, Lý Tô vẫn chưa ý thức được biểu cảm này của Lâm Bán Hạ có ý nghĩa thế nào, nhưng bởi đã có kinh nghiệm, anh biết tỏng nhóc con Lâm Bán Hạ này nhìn thì trắng trắng mềm mềm, thế nhưng bụng dạ ác độc, vậy là đành chống chế: "Hay tôi cho cậu đánh lại nhé?"
Lâm Bán Hạ: "Tôi không đánh người."
"Vậy..." Lý Tô muốn nói vậy cậu muốn gì mau nói đi mà, thì lại sực nhớ tới lời uy hiếp của Lâm Bán Hạ. Anh ném cái que trong tay xuống, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, từ từ đưa tay rút trong túi áo ra một...
Lâm Bán Hạ còn đang nghĩ anh ta muốn móc cái gì thì đã thấy Lý Tô lấy ra một tập giấy, sau đó hào phóng vung bút, sau khi viết một con số lên đó bèn xé một tờ đưa cho Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ không hiểu: "Đây là cái gì vậy?" Rồi ngay sau đó, cậu nhìn thấy phía trên viết chữ, ngân hàng xx, chi phiếu.
"Phí bịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-lau-huyen-hi-do/3596846/chuong-38.html