Sergei chạy như điên trong rừng rậm chết chóc. Phía sau anh là con quái gấu to lớn đang phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ. Anh chưa từng nhìn thấy con gấu nào cao lớn như vậy, dáng vẻ của nó dường như đã không còn thuộc vào phạm vi "sinh vật" nữa. Mình có thể chạy thoát sao? Sergei cũng không biết. Anh đã trải qua nhiều chuyện dạng này lắm rồi, mỗi lần đều là cửu tử nhất sinh, hung hiểm vô cùng. Có thể sống sót mà thoát ra quả đúng như thể được Chúa ban cho kỳ tích. Anh không biết lúc này đây liệu kỳ tích có còn xảy ra nữa hay không, nhưng trước khi kỳ tích tan biến, anh nhất định phải dốc toàn lực để cứu sống chính mình.
Ilenia là người hợp tác của anh, một cô gái Nga xinh đẹp. Cô cũng giống như phần lớn những người khác, làm công việc này chỉ bởi thiếu tiền. Đúng vậy, nếu không phải vì thiếu tiền, ai sẽ mạo hiểm mạng sống mà làm việc nguy hiểm thế này chứ. Không một ai có thể biết tiếp đó sẽ gặp phải vật dị đoan đáng sợ thế nào, không một ai biết có thể thành công đem nó niêm phong cất vào kho hay không - mọi thứ đều là ẩn số, tràn đầy nguy hiểm, cũng làm cho người ta cảm nhận được kích thích chưa từng có từ trước tới nay.
Sergei lại khác với phần lớn bọn họ. Anh làm việc này chỉ bởi cảm thấy kích thích mà thôi: được nhìn thấy đủ loại vật phẩm vượt quá tầm giải thích của khoa học, được trải qua hàng loạt những sự kiện hung hiểm tréo ngoe. Gia đình Sergei rất giàu có, cũng không thiếu tiền, nhưng anh vẫn đam mê công việc này đến mức không thể kiềm chế bản thân. Công việc du tẩu cùng cái chết cận kề thế này làm cho anh cảm thấy mạng sống thật ý nghĩa.
Sergei nghe tiếng quái vật gầm gừ phía sau, adrenalin càng tiết ra nhiều hơn. Anh cố hết sức chạy thật nhanh, không dám ngừng lại dù chỉ một giây, mãi đến khi toàn thân kiệt lực mới thở hổn hển mà xụi lơ trên mặt đất. Xung quanh không còn tung tích đồng bạn, Sergei nằm trên mặt đất cười ha hả. Anh cười một lát rồi thôi, vừa bò dậy từ dưới đất vừa ngâm nga một bài hát thiếu nhi, chỉnh trang bản thân một chút rồi xoay người trở về theo đường cũ.
Trên đường về anh thấy rất nhiều cây cối bị hư hại, chỉ là không có thi thể và vết máu nào như trong tưởng tượng. Xem ra tất cả mọi người đều trốn thoát cả rồi. Sergei lấy sổ tay ra vừa đi vừa ghi lại, trong ghi chép cũng mô tả cặn kẽ dáng dấp quái vật và biểu hiện hoảng sợ của mọi người. Anh nhớ rõ, anh như còn nghe thấy một tiếng súng vang, chỉ là không biết ai là người xui xẻo nổ súng, dẫn dụ con gấu kia tới.
Sau khi ghi chép xong, Sergei bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo. Trang bị của anh không bị thất lạc, nước và lương thực có thể đủ cho nửa tháng, chỉ là sẽ có người không may mắn như vậy, trên đường về anh nhìn thấy trang bị của Ilenia, Trong đó có tất cả vật tư, nước, thức ăn, đá đánh lửa và một vài vật phẩm cần thiết cho việc sinh tồn trong rừng rậm khác. Xem ra trong lúc chạy trối chết kia, IIenia đã ném mấy thứ này đi hòng giảm bớt trọng lượng.
Sergei kiểm tra một chút, sau đó cảm thấy tình huống không ổn. Anh phải nhanh chóng tìm được Ilenia đang mất tích, nếu không, gần như cô sẽ chẳng còn hi vọng sống sót. Nhưng mà có thể tìm được cô không? Trong khu rừng kỳ quái này, Sergei không dám chắc chắn bất cứ điều gì.
Dựa vào quy tắc, sau khi lạc đường, mọi người đều sẽ đi về phía có nguồn nước để tập trung. Sergei cũng vậy, chỉ là anh vẫn lo lắng cho người hợp tác của mình, vì vậy cũng đi xung quanh đó vài vòng, đáng tiếc là cũng không tìm được đồng đội nào cả.
Rừng này cực kỳ rậm rạp, tìm người trong đó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Sergei loanh quanh hai, ba ngày, cuối cùng đành thôi, bắt đầu đi về hướng có nguồn nước.
Rừng rậm này hiển nhiên không bình thường, không có bất cứ dấu vết tồn tại nào của côn trùng, lá cây cũng như thể sẽ không bao giờ héo tàn, xanh đến mức phát sáng. Ban ngày thì không sao, đến đêm, cái không khí trống rỗng vắng vẻ này sẽ càng khiến Sergei có cảm giác không ổn. Rõ ràng là đang trong rừng rậm rộng rãi, không hiểu sao anh lại có ảo giác như thể bị nhốt trong một không gian chật hẹp đen ngòm, bị phong kín.
Là một người ghi chép, Sergei ghi hết thảy những cảm giác của mình một cách chân thật nhất vào sổ tay. Anh biết, nếu như mình bất hạnh lâm nạn, vậy cuốn sổ tay màu đen này, nó có thể giúp những người khác khám phá ra bí ẩn về cái chết của anh.
Đây cũng là một cách làm khiến cho người ta mê say. Sergei nương theo ánh sáng từ đống lửa, say sưa viết. Lúc ngòi bút của anh đặt một dấu chấm tròn cuối cùng, bên tai lại truyền tới âm thanh cộp cộp. Tiếng vang này vang lên trong rừng rậm tĩnh mịch thật sự quá chói tai, Sergei khó mà không chú ý đến. Khi nghe được âm thanh này, Sergei lập tức ngừng ghi chép, cất sổ tay vào trong, sau đó cầm súng săn trong túi lên.
"Ai? Ai ở đằng kia?" Sergei cảnh giác nói.
Trong bụi cỏ lại phát ra một loạt âm thanh khác, một thân ảnh mà Sergei không ngờ đến chậm rãi đi ra. Anh trợn to mắt, ngạc nhiên nói: "Ilenia, là cô sao? Ilenia?"
"Là tôi, Sergei." Ilenia nhìn rất chật vật, cô vừa khóc vừa đi ra từ rừng cây, lau nước mắt thút thít nói: "Cuối cùng cũng tìm được anh... tôi còn tưởng tôi sẽ chết trong rừng rậm rồi chứ."
"Cô không sao chứ? Tôi tìm cô hai ngày nay rồi mà không thấy." Sergei và Ilenia hợp tác với nhau đã sắp tròn hai năm, trong rất nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đều quan hệ rất tốt với cô gái xinh đẹp này, cũng rất thích cô ấy. Ilenia có thể chịu được khổ cực, chiến thắng sợ hãi, mạnh mẽ hơn nhiều những người đàn ông mới dọa một chút mà đã hét ầm lên nọ.
"Tôi không sao." Ilenia nói: "Chỉ là đói bụng quá."
Sergei đang muốn hỏi cô mấy ngày nay làm sao mà sống được, dù sao bên người cô vừa không có thức ăn vừa không có nước, nhưng anh chưa kịp hỏi thì đã thấy sau lưng Ilenia đeo một chiếc ba lô màu hồng.
"Chết tiệt, không biết tên khốn nào lấy hết thức ăn trong túi tôi mất rồi." Ilenia lại kể tiếp, Sergei kìm lại hơi thở, không dám nói chuyện, cô nói: "May mà trong ba lô tôi vẫn có một chút thức ăn, nếu không... tôi đã đói chết ở đây rồi."
Sergei hơi nghi hoặc song không dám lên tiếng. Đúng là lúc ấy anh không hề di chuyển ba lô của Ilenia, tuy là anh không hề nghĩ rằng Ilenia vẫn có thể trở về... Sergei nhủ thầm trong lòng mấy câu, nhưng vẫn còn canh cánh mãi chuyện này: "Đến đây đi, tôi có khá nhiều nước và bánh quy, cô ăn chút đi."
"Không cần, tôi no rồi." Không ngờ Ilenia lại từ chối lời mời của Sergei.
Cô đi đến bên cạnh Sergei, ngồi xuống rồi bỏ ba lô ra phía sau: "Ban nãy ăn không ít, giờ vẫn chưa đói."
Sergei hỏi: "Cô tìm thức ăn ở đâu vậy?"
Ilenia nói: "Tìm trong rừng rậm chứ đâu, ở đây không thiếu thức ăn."
Sergei mở to mắt, không biết có phải Ilenia đang nói đùa không, thế nhưng khi thấy đích xác rằng cô không có ý muốn ăn, anh lại nghĩ rằng chẳng lẽ mình sơ ý đến vậy, bỏ qua mất thứ có thể ăn sao?
Ilenia nói: "Tiếp theo chúng ta đi đâu? Những người khác... chẳng tìm được ai cả."
"Tới chỗ có nước." Sergei nói: "Bọn họ nhất định sẽ về tập trung tại đó, cô có muốn nghỉ ngơi trước không?"
"Được, nửa đêm sau tôi canh nhé." Ilenia ngáp một cái, sau đó không khách khí mà dựa và ba lô ngủ. Sergei nhìn cái ba lô đang phồng lên của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đã mấy ngày trôi qua, sao ba lô vẫn phồng như vậy nhỉ; có điều anh cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi câu này được, đành dời sự chú ý ra chỗ khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ba giờ sáng. Ilenia mơ màng tỉnh dậy, xoa mắt để Sergei nghỉ ngơi còn mình thì gác đêm.
"Hay là... cô ngủ thêm một chút đi?" Sergei rất ga - lăng mà bảo: "Tôi không mệt lắm."
"Không cần đâu." Ilenia từ chối ý tốt của anh. Cô lấy sổ tay ra, nói mình chưa ghi lại tình huống hôm nay, để Sergei nghỉ ngơi cũng tốt.
Sergei nghe vậy thì không khách sáo nữa, ở bên đống lửa dần thiếp đi. Đã có người gác đêm, anh ngủ an ổn hơn mấy ngày trước rất nhiều. Chỉ là trong lúc ngủ mơ, anh lại nghe thấy một tiếng nhai nuốt gì đó khiến người ta cảm thấy không thoải mái, dường như đang có người ở bên cạnh anh, há to miệng nhai mấy thứ như là... thịt tươi. Từ trước đến nay Sergei vốn cảnh giác, trong nháy mắt khi tỉnh táo lại từ trong mơ, liền cẩn thận hé mắt nhìn, thấy Ilenia đang cúi đầu quay lưng về phía mình.
Sergei thẳng người, muốn nhìn rõ xem cô đang làm gì, thế nhưng lại gây ra động tĩnh khiến Ilenia nghe thấy. Cô lập tức ngừng động tác, nghiêng người cười với Sergei ở phía sau: "Anh tỉnh rồi à."
Sergei nhìn nụ cười của cô, chẳng hiểu vì sao lạnh toát cả sống lưng. Anh thấp giọng hỏi: "Ilenia, cô không sao chứ? Cô ăn gì ở đó vậy?"
"Ăn thỏ rừng." Ilenia nói: "Tôi bắt được trong rừng cây đó." Nói đoạn, cô giơ lên một cục thịt máu tươi dầm dề. Sergei thấy chỗ thịt ấy chỉ cảm thấy dạ dày quặn lên, anh chần chờ nói: "Cô... cô không phải nên nướng nó một chút sao?"
"A! Đúng rồi!" Ilenia như thể bừng tỉnh đại ngộ. "Anh không nói tôi cũng quên mất phải nhóm lửa."
Sergei không nói gì. Ilenia đột nhiên quái lại như vậy, anh không thể coi thường. Suy nghĩ một chút, anh thử dò xét: "Ilenia, mấy ngày nay cô không gặp đồng đội nào sao?"
"Đồng đội khác à?" Ilenia suy nghĩ một chút: "Không có, không gặp đồng đội khác." Cô nhếch môi, lộ ra một nụ cười xán lạn, chỉ là trên hàm răng trắng kia dày đặc vết máu, khiến người nhìn sởn cả tóc gáy: "Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình tôi thôi mà."
Sergei thở nhẹ, ánh mắt dừng lại trên người Ilenia, như đang phân tích xem có phải cô đang nói dối hay không. Ilenia không để ý, chỉ nói: "Anh cũng không nghĩ xem, nếu gặp những đồng đội khác thì sao tôi còn bị đói như vậy chứ."
Sergei nói: "Cũng đúng..."
"Trời sáng rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi." Ilenia nhìn nắng sớm hiện lên phía chân trời, thanh âm trở nên thật dịu dàng: "Tôi vẫn thích ban ngày hơn, ít ra còn có thể bắt một ít thỏ rừng."
Sergei trầm mặc, anh không biết thỏ rừng mà Ilenia nói có thật là thỏ không, nhưng bây giờ anh đã bắt đầu tò mò. Cái ba lô màu hồng thoạt nhìn nặng trịch kia, rốt cuộc là đang chứa thứ gì. Hiển nhiên, Ilenia trước mắt không trả lời câu hỏi này. Sergei liếm môi một cái, khô khốc phun ra hai chữ: "Đi thôi."
Đội ngũ trước một người nay biến thành hai, vốn nên làm hành trình trở nên dễ thở hơn một chút, nhưng sự kì lạ trên người Ilenia lại làm cho Sergei không sao cảm thấy dễ thở cho nổi. Buổi trưa, Ilenia vẫn từ chối lời mời ăn của anh, chỉ ngồi cạnh nhìn anh ăn mấy miếng lương khô.
"Cô không đói bụng sao?" Sergei cẩn thận hỏi.
"Không đói." Ilenia thản nhiên trả lời: "Tối qua tôi ăn nhiều quá, không thấy đói chút nào."
Sergei nói: "Nhưng mà..."
Ilenia nhìn anh: "Nhưng mà cái gì?"
"Thôi, không có gì." Sergei không thử nói chuyện với cô nữa. Trải qua mấy nhiệm vụ, anh cũng đã gặp những người ghi chép bị cảm nhiễm. Bọn họ có người còn sống, có người đã chết, nhưng trên người đều xuất hiện một vài dị thường khó hiểu, không có ngoại lệ. Ở nơi kỳ dị, làm công việc kỳ quái, Sergei khó lòng nói rõ Ilenia trước mắt đang bị làm sao. Anh nắm súng lục bên người, lòng đầy cảnh giác.
Chỉ là trừ lúc ăn ra, phần lớn thời gian còn lại, Ilenia có thể coi là bình thường, thậm chí thỉnh thoảng còn nhắc Sergei nhớ ghi chép vào sổ.
"Sau khi bị lạc đội, anh có gặp phải chuyện gì kì quái không?" Ilenia tò mò hỏi.
"Không." Sergei nói: "Tôi vẫn một mình vậy thôi, không gặp phải những thứ khác."
"Vậy à, tiếc thật." Ilenia mỉm cười, nói: "Tôi biết anh muốn tìm sự kích thích nên mới làm việc này, không giống tôi, làm chỉ vì tiền."
Cô đột nhiên nói chuyện này khiến Sergei hơi mất tự nhiên, anh hỏi: "Cô muốn nói gì vậy?"
"Thực ra tôi có một bí mật nhỏ nhưng luôn không dám nói ra, sợ khi nói ra rồi sẽ không giữ được công việc này." Ilenia nói.
"Bí mật gì?" Sergei hỏi.
"Tôi có thai." Ilenia nói ra một câu khiến người ta điếng người. Cô xoa bụng mình, tiếc nuối cảm thán: "Đáng tiếc cha đứa bé là một tên khốn không chịu chịu trách nhiệm, tôi đành phải kiếm nhiều tiền một chút, không thể để nó phải trải qua thời gian gian khổ như tôi."
Sergei ngây người. Anh không ngờ Ilenia lại nói ra câu này, nhất thời lắp bắp: "Tôi... cô... cô mang thai? Vì sao cô không nói, rõ ràng là cô mang thai, sao có thể làm việc này nữa? Ngộ nhỡ..."
"Ngộ nhỡ cái gì?" Ilenia hỏi anh.
"Thôi, không có gì." Sergei cảm thấy việc nói ra nỗi lo của mình là điềm xấu, vì vậy ngậm miệng không nói. Nhưng anh vẫn rất phiền não: "Như vậy không được, không thể tiếp tục đi lên phía trước nữa." Anh trải bản đồ ra nghiên cứu một lát: "Như vậy đi, giờ chúng ta trở về, dù hơi phí thời gian nhưng không biết phía trước còn thứ gì đang chờ chúng ta... Ilenia, vì con của cô, cô không thể mạo hiểm như vậy được."
Ilenia chớp chớp mắt. Cô rất xinh đẹp, đôi mắt xanh biếc như hổ phách, trong suốt rung động, khỏi cần nói đứa bé cô sinh ra cũng sẽ xinh đẹp thế nào. Cô nói: "Không được, đã đến đây rồi thì sao mà về được nữa."
"Tất nhiên là về được chứ." Sergei không hiểu, nói: "Với chuyện mang thai mà cô nói, sống sót mới là điều quan trọng nhất! Ngộ nhỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, con của cô phải làm sao..."
"Nhưng mà về thì sẽ không có tiền." Ilenia nói: "Tôi cần tiền."
"Tôi có thể cho cô mượn... không, cho cô luôn." Mặc dù Sergei không có bạn gái nhưng cũng rất thích trẻ con. Anh nói: "Trạng thái tinh thần của cô lúc này cũng không được bình thường, nếu tiếp tục thực sự sẽ xảy ra chuyện đấy, cô tin tôi một lần đi, được không?"
Ilenia từ chối. Cô từ chối rất quyết đoán, ngay cả tìm cớ cũng lười, cố chấp như thế phía trước đang có thứ gì đó chờ mình, thà chết cũng không chịu quay đầu.
Lần đầu tiên Sergei cảm thấy tuyệt vọng. Đồng thời trong lúc tuyệt vọng ấy, trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ. Anh nhìn cô gái bên cạnh mình, nhớ tới bút ký của Ilenia, trong lòng hạ quyết tâm - đêm nay anh muốn tìm cơ hội để đọc sổ tay của Ilenia, tốt nhất là đọc cả hành trình những ngày trước, để tìm ra lí do khiến cô biến thành bộ dáng này.
Ilenia không biết Sergei đang suy nghĩ gì. Tâm trạng cô vẫn rất tốt, đeo cái ba lô to kia, ngâm nga một bài hát rồi đi lên phía trước. Nếu không phải hoàn cảnh xung quanh quá mức quỷ dị, sợ là Sergei sẽ cảm thấy cô thậm chí còn đáng yêu hơn trước kia.
Không biết họ đã đi về phía trước bao lâu, sắc trời dần tối xuống.
Sergei dừng bước rất sớm, đốt lửa trại, nhạt nhẽo ăn cơm tối. Ilenia vẫn không có ý định ăn, cô nhìn chằm chằm đống lửa, bút trong tay lại di chuyển không ngừng, không biết đã viết những gì.
Sergei nói: "Tối nay cô ngủ thêm một lát đi, thân thể quan trọng hơn!"
Ilenia nói: "Không cần, tôi ngủ chút là được, đến khoảng ba giờ hơn anh gọi tôi dậy nhé." Cô hé miệng cười: "Lúc đó có nhiều thỏ rừng lắm, tôi thích."
Sergei nói: "Được."
Vì vậy Ilenia lại ngủ như tối qua, hô hấp nhanh chóng trở nên đều đều, vẻ mặt cũng giãn ra, tựa hồ không hề có chút cảnh giác nào với Sergei bên cạnh.
Lửa trại phát ra tiếng kêu tí tách, ánh lửa lóe lên, mơ hồ chiếu tới khuôn mặt của Sergei. Ban nãy rõ ràng anh thấy Ilenia bỏ sổ tay sang bên cạnh, cũng không bỏ vào ba lô. Điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao cái ba lô to kia đang bị Ilenia nằm đè lên, không dễ động vào. Mà nếu không bỏ vào đó thì chuyện đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Sergei lại quan sát một lát nữa, sau khi chắc chắn Ilenia đã ngủ say mới đứng lên, rón rén đi tới bên cạnh cô. Anh nhìn thấy sổ tay màu đen, bèn cẩn thận rút nó ra từ bên người Ilenia.
"Ha..." Thở ra một hơi thật dài, Sergei vội lấy găng tay đặc thù từ trong ba lô của mình ra. Sau khi đeo găng vào xong, anh lật trang thứ nhất.
Phía trên rõ ràng là bút tích ghi chép của Ilenia. Cô là một cô gái đáng yêu, có lúc ghi chép xong thậm chí còn vẽ một mặt trời nho nhỏ ở bên cạnh.
"Ngày hai mươi lăm tháng năm, buổi tối, trời quang.
Ngày đầu tiên tới nơi này, chúng tôi thấy thôn trang không một bóng người. Không có thôn dân nào trong ấy, chúng tôi tìm một buổi chiều song cũng không tìm được gì, đành phải ở lại đây một đêm. Tôi cảm thấy hơi bất an, nhưng điều này cũng bình thường thôi - lần nào làm nhiệm vụ, tôi cũng bất an như vậy. Hôm nay không có manh mối gì mới, nơi đây hình như rất bình thường, một thôn trang nhỏ không có ai... à, nếu không có người, thì cũng coi là dị thường nhỉ.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, sáng sớm, trời quang.
Dậy sớm, tôi hay tin hôm qua có chuyện xảy ra. Alexie phát hiện chủ nhân của các gian phòng này xuất hiện trong TV. Cậu chàng người Trung Quốc đáng yêu nhất đoàn có mái tóc hạt dẻ kia mở nắp TV ra, đồng thời phát hiện một loại nước bùn đáng sợ phát ra tiếng thét. Tôi cực kì khó chịu, lén vào WC nôn một lúc. Suy nghĩ kĩ lại, có thể là không phải do chán ghét mà là vì nôn nghén. Trời ạ, bé cưng bảo bối của mẹ, con phải mạnh mẽ lên. Lý Nghiệp ra ngoài một đêm, phát hiện có cái đầm ở thôn bên cạnh, chúng tôi phải đi qua đó - Chúa ơi, anh ta còn nhặt về một cái đầu người bị gặm ăn. Trên đời sao lại có người đáng sợ như thế chứ. À, tôi không nói xương sọ của người kia, mà là Lý Nghiệp.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, buổi tối, trời quang.
Tình hình rất không ổn, tôi và mọi người bị lạc nhau. Sau khi đi qua cái đầm kia, chúng tôi gặp phải một con gấu lớn. Khó mà miêu tả được dáng dấp của con gấu này, nếu như nhất định phải nói thì, hay đó là tạp chủng do cái đầm kia sinh ra? Tôi cũng thấy trên người nó có loại chất lỏng màu đen có thể hét chói tai, đó là cái gì? Là người sao? Hay là thứ gì khác? Được rồi, bây giờ tôi không nên quan tâm cái này. Tôi và mọi người tản ra, lúc chạy trối chết đã vứt lại ba lô đựng vật tư, chỉ mang bọc nhỏ theo người, sổ ghi chép này và nửa gói bánh quy ăn dở. Cầu nguyện cho tôi, hi vọng trước khi chết đói có thể tìm được ba lô của mình.
Ngày hai mươi bảy thán năm, buổi tối, trời quang.
Tôi lạc đường trong rừng rậm, chẳng tìm được cái gì. Xung quanh vắng vẻ, ngay cả côn trùng cũng không có. Tôi khát quá, muốn uống nước.
Ngày hai mươi tám tháng năm, buổi tối, trời quang.
Không có thức ăn, không có nước, không có gì cả.
Ngày hai mươi chín tháng năm, buổi tối, trời quang.
Tôi sắp chết.
Ngày ba mươi tháng năm, buổi tối, trời quang.
Tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong bụng, không chỉ là tôi muốn chết, mà là chúng tôi, chúng tôi biết sẽ phải cùng chết, ôi đói quá, ôi đói quá, ôi đói quá, ôi đói quá, ôi đói quá...
Sergei đọc đến đây, sau lưng toát một lớp mồ hôi dày. Anh nuốt nước bọt, nhanh chóng nhớ lại kiến thức về sinh lý cơ thể người.
Làm sao mà một người phụ nữ đang mang thai, không có nước, không có thức ăn có thể sống được vài ngày liền? Ilenia đã ba ngày không uống một giọt nước, cô có thể chống đỡ đến ngày thứ tư sao? Cứ coi như chống đỡ được đến ngày thứ tư đi, thì khi cô tìm được ba lô của mình lại phát hiện ra bên trong rỗng tuếch... không có gì cả...
Sergei chậm rãi lật trang kế tiếp. Anh nhìn thấy ghi chép của ngày 31 tháng 5.
Phía trên vẫn ghi quy củ thời gian, tiết trời, chỉ là nội dung bên dưới lại làm da đầu Sergei như muốn nổ tung.
Ôi đói quá ôi đói quá ôi đói quá ôi đói quá ôi đói quá - vô số những chữ "đói quá", chằng chịt nhập nhằng ở mỗi góc trong cuốn sổ, qua những chữ này, Sergei phảng phất như thể thấy được một linh hồn đang kề cận cái chết, đang thảm thiết kêu cứu được sống, ý thức của cô đã bắt đầu mờ nhạt, sự khô cạn khiến cô sinh ra ảo giác. Cô chỉ có thể dùng bút để thể hiện sự giãy giụa thống khổ của mình, dù trong lòng cô tự đã tỏ tường, những nỗ lực giãy giụa này, đều là vô dụng cả mà thôi.
Sergei nuốt từng ngụm nước bọt. Tay anh run nhè nhẹ, tiếp tục lật sang trang. Anh nghĩ rằng sau đó sẽ thấy vài sự thay đổi, nhưng không ngờ rằng từ cái ngày 31 tháng 5 ấy trở đi, mãi cho đến đêm nay, trong sổ tay của Ilenia chỉ không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ ấy: ôi đói quá.
Đói quá, đêm nay, khi ngồi bên đống lửa mà mỉm cười ghi chép, cô vẫn viết những nội dung ấy.
Sergei đọc đến ngày cuối cùng được ghi lại, sau đó chậm rãi gấp sổ vào, nghiêng đầu ra chỗ khác, nhìn về Ilenia bên cạnh.
Cô vẫn đang say ngủ. Khuôn mặt khi ngủ thật ngọt ngào an bình, như thể đang mơ một giấc mộng đẹp. Nhưng mà sổ tay trong tay Sergei lại như linh hồn của cô đang kêu rên, những chữ viết kia chẳng khác nào ác quỷ, khiến máu chảy trong người Sergei cũng trở nên lạnh ngắt.
Rốt cục là Ilenia bị làm sao vậy? Cô ấy còn sống không? Hay là... người trước mắt vẫn là Ilenia ư? Vô số suy nghĩ tràn ra trong đầu Sergei, nhất thời không tìm được câu trả lời.
Lửa trại vẫn bập bùng cháy, như thể đây mới là âm thanh cuối cùng sót lại của thế giới. Cả người Sergei lạnh thấu, bên tai xuất hiện mấy tiếng nói nhỏ kì quái, anh dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi trạng thái quái dị này. Anh cẩn thận cầm sổ tay màu đen, lại cất về bên người Ilenia, sau đó trở lại ngồi cạnh đống lửa, dáng vẻ trầm mặc.
Không biết là bao lâu trôi qua, Ilenia tỉnh giấc từ giấc ngủ say.
__
Tiểu kịch trường:
Lâm Bán Hạ: Tôi nhìn thấy Tống Khinh La khoác chiến giáp bằng vàng sáng bóng, chân đạp thất thải tường vân(*),xuất hiện trước mặt tôi!
Lý Tô: Nói trọng điểm.
Lâm Bán Hạ: Chiến giáp bằng vàng.
Tống Khinh La: ???
___
(*) Thất thải tường vân: Ý chỉ năng lực phi phàm, song cũng có một câu thoại của Hà tiên tử với Trí Tôn Bảo trong "Đại thoại Tây Du" khi có người hỏi Hà tiên tử nghĩ về sau Trí Tôn Bảo sẽ đón nàng như thế nào, nàng bèn đáp rằng: "Người khoác kim giáp thánh y, chân đạp thất thải tường vân đến cưới ta!"
Ờ thì ý là đến để cưới nhau đó =]] đáng ra câu nói mùi mẫn thế trọng điểm phải là nửa câu sau mới đúng, thế mà Lâm Bán Hạ lại chỉ chú ý đến cái chiến giáp của Tống Khinh La vì nó làm bằng vàng =]] thương Tống Khinh La
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]