Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 26: VỀ NHÀ

Edit: Thiên Địa hội

__

Hạ Hoè An bưng bát, cảm nhận nhiệt độ của canh gà truyền qua thành bát mỏng tới tay mình. Ánh mắt anh trở nên rời rạc, rồi múc một thìa canh, đưa tới bên miệng... Chỉ cần uống vào là có thể cảm thấy ấm áp rồi, Hạ Hoè An nghĩ như vậy.

Ngay tại khoảnh khắc chiếc thìa chạm vào môi Hạ Hoè An, từ mắt cá chân của anh xuất hiện một luồng khí lạnh như băng. Nó như chạy dọc theo cột sống, đi sâu vào linh hồn anh rồi nặng nề đập một cái. Hạ Hoè An chợt sợ run người, tỉnh lại từ cảm giác ấm áp hư ảo này. Anh mờ mịt nhìn nụ cười của trưởng thôn sau đó nhìn bát canh gà trên tay mình, bỗng nhiên ý thức được mình đã làm ra một việc không thể cứu vãn.

"Ông... ông không uống sao?" Hạ Hoè An dừng động tác, hỏi lại vấn đề này một lần nữa, chỉ là lúc này đây, trong giọng nói của anh không còn chút ham muốn nào nữa.

Nụ cười trên mặt trưởng thôn nhạt dần. Ông ta lạnh lùng nhìn Hạ Hoè An, không nói gì.

Hạ Hoè An cảm thấy bất an. Anh đứng lên, muốn lui về phía sau một bước, chẳng ngờ lại cảm thấy có vật gì đó túm lấy mắt cá chân của mình. Anh cúi đầu nhìn mới phát hiện ra, tay của Mâu Hinh Tư đang yếu ớt túm lấy chân anh, da thịt mang tới cảnh xúc lạnh lẽo - đây chính là nhát búa ban nãy đã đập cho anh tỉnh lại.

Không phải Mâu Hinh Tư chết rồi sao? Sao có thể di chuyển được... Sau lưng Hạ Hoè An đổ một tầng mồ hôi. Anh nhìn Mâu Hinh Tư, sau đó nhìn khuôn mặt vô cảm của trưởng thôn, cả người chợt run lên. Lúc này anh mới hiểu, ban nãy khi mang Mâu Hinh Tư đặt vào quan tài, cảm giác quái dị mà anh cảm thấy là cái gì.

Thân thể Mâu Hinh Tư quá mềm mại. Bình thường, một người sau khi chết từ chín đến mười hai tiếng, thân thể sẽ dần dần đông cứng, cái này vẫn thường gọi là thi cương; một thời gian sau mới có thể mềm hoá hoàn toàn. Nhưng Mâu Hinh Tư bên cạnh anh không như vậy, thậm chí cũng không xuất hiện trạng thái hoại tử; ngay từ cái thời khắc 'chết' đi ấy, thân thể cô vẫn luôn mềm mại, chưa từng hoá cứng.

Một ý nghĩ kì lạ nổ tung như pháo hoa trong đầu Hạ Hoè An. Anh ngồi xổm xuống, một lần nữa đưa tay đặt lên mạch đập của Mâu Hinh Tư, sau đó sững sờ.

Tuy vẫn còn yếu, nhưng ngón tay anh chính xác cảm thấy động mạch đang nảy lên. Trên da thịt cô cũng xuất hiện chút ít nhiệt độ không rõ ràng, tất cả những điều ấy đều chứng minh rằng, Mâu Hinh Tư không chết.

"Thật đáng tiếc." Trưởng thôn đứng bên cạnh mở miệng.

Hạ Hoè An ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, anh hỏi: "Ông biết Mâu Hinh Tư không chết? Ông cố tình để tôi đặt cô ấy vào quan tài??" Tất thảy manh mối lúc này nối lại với nhau, anh nhớ ra mấy cái quan tài trong sân và vết cào trên nắp gỗ: "Những người đó đều do ông làm? Ông biết bọn họ chưa chết, nhưng vẫn nhốt bọn họ vào quan tài?"

Trưởng thôn thản nhiên nói: "Lúc đầu tôi không biết thật." Ông ta nhìn Hạ Hoè An, thong thả ung dung rút ra một cái liềm sắc từ sau lưng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy lưỡi liềm: "Mấy lần sau tôi mới phát hiện ra chuyện này."

Hạ Hoè An hơi hoảng sợ, lui về sau một bước.

Trưởng thôn bình tĩnh nói: "Nhưng đã quá muộn, bị nhốt trong quan tài mấy ngày liền, ai mà sống nổi."

Hạ Hoè An run giọng: "Ông... ông muốn làm gì?"

"Cậu không phát hiện ra sao?" Trưởng thôn nói: "Vì sao xung quanh tôi nhiều người chết như vậy, nhưng tôi lại không sao?"

Hạ Hoè An nói: "Ông..."

Trưởng thôn nhếch môi, để lộ hàm răng cháy vàng vì hút thuốc. Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, nụ cười dữ tợn điên cuồng: "Vì tôi vẫn luôn giết người, vì thế sơn thần mới giữ tôi lại..." Ông ta cầm liềm, hung ác bổ tới phía Hạ Hoè An.

Hạ Hoè An hoảng sợ, vội vàng né sang bên cạnh. Lưỡi liềm của trưởng thôn bổ xuống, trực tiếp chém ra một vết chém trên cái ghế bên cạnh anh. Hạ Hoè An thấy ông ta thật sự muốn động thủ, phản ứng cũng rất nhanh, đúng là anh sợ mấy thứ không rõ ràng, nhưng mà nếu đánh nhau cùng người khác, anh cũng không vừa đâu...

Hạ Hoè An mắng một câu thô tục, vớ lấy bát canh gà trên bàn, tạt về phía mặt trưởng thôn. Canh gà vừa hầm xong, bên trên còn một tầng dầu nóng hổi, dù không có hơi nước nhưng vẫn nóng tới mức không gì sánh được: "Á!!" Khoảng cách giữa hai người rất gần, trưởng thôn bị canh gà nóng bỏng tạt vào mặt, kêu rất thê lương thảm thiết. Hai mắt ông ta nhắm nghiền, khua lung tung lưỡi liềm trong tay. Hạ Hoè An nắm bắt cơ hội, ra sức cầm ghế đập tới, hai, ba phát đã đập rơi lưỡi liềm trong tay trưởng thôn.

Lưỡi liềm kia rơi xuống, Hạ Hoè An cũng không kiêng dè gì nữa. Anh nhảy tới trước mặt trưởng thôn, vung ghế hướng đầu trưởng thôn mà đánh.

Trưởng thôn bị đánh đến bối rối, rách cả da đầu; ông ta ngã trên mặt đất hét thảm, máu chảy đầy đất.

Hạ Hoè An thừa thắng xông lên, lại đánh lên người ông ta vài cái; thế nhưng vì sợ đánh chết người nên anh không tấn công những vị trí trọng yếu, dù vậy vẫn đủ làm trưởng thôn mất sức chiến đấu. Khi anh dừng lại, cả hai đều thở hồng hộc, cả người đầy mồ hôi, mà trưởng thôn ban nãy định động thủ với anh, lúc này đã mất hết tri giác.

Hạ Hoè An nhổ một bãi nước bọt xuống đất, xoay người ra ngoài, khi trở lại cầm theo một sợi dây thừng. Vì đề phòng có việc ngoài ý muốn xảy ra, anh dùng nó để trói chặt trưởng thôn. Khi anh làm xong hết những chuyện này, mưa vẫn rơi bên ngoài đột nhiên tạnh.

Trong phút chốc, màu sắc cả thế giới đều trở nên vui tươi. Mặt trời ló rạng sau tầng mây, làm cho tâm tình ủ dột trong nháy mắt bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn.

Hạ Hoè An ngồi trên ghế thở hổn hển, nhìn trưởng thôn đang hôn mê bên cạnh và trời đất quang đãng bên ngoài, nghĩ thầm, lẽ nào trưởng thôn chính là boss lớn, trên người có bí mật gì đó không thể cho người khác biết, nếu không... vì sao khi đánh ông ta bất tỉnh, ngoài kia trời lại quang ngay lập tức vậy chứ.

Hạ Hoè An nghỉ ngơi một lúc, sau khi hoàn hồn bèn đi kiểm tra Mâu Hinh Tư vẫn nằm dưới đất, phát hiện nhiệt độ trên người cô đã dần khôi phục, cũng có nhịp tim, không giống đã chết mà chỉ như đang say ngủ.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hạ Hoè An thật sự không nghĩ ra, đành ngồi một chỗ hút thuốc đợi Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ về rồi bàn bạc.

Cuối cùng Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ cũng xuống núi xong.

Lúc này cả hai đều dính đầy nước bùn, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Tâm trạng Tống Khinh La rất tệ, sắc mặt trắng bệch, không có lấy chút huyết sắc. Ngực hắn bị con cá kia hung hăng đập vào một nhát, cũng không biết có bị thương không; Lâm Bán Hạ hơi lo, lúc đầu muốn cõng nhưng lại bị hắn từ chối.

"Vật kia vẫn chưa thực sự được niêm phong cất vào kho, tốt nhất cậu đừng đến gần tôi." Tống Khinh La nói như vậy.

Lâm Bán Hạ nói: "Vật kia có ảnh hưởng gì đến anh không?"

Tống Khinh La: "Ảnh hưởng thì nhất định là có."

Lâm Bán Hạ: "Vậy anh..."

"Tạm thời không sao." Tống Khinh La nhẹ giọng: "Không cần lo lắng."

Hai người đi tới chân núi, chuẩn bị vào nhà trưởng thôn. Bọn họ đi đường này nên phải đi ngang qua dòng suối; lúc trở về vừa lúc đụng phải Tưởng Nhược Nam cung cấp thông tin hôm qua. Cô lại đi ra múc nước, vẫn là bộ quần áo ấy, vẫn là hai cái chum ấy, trong miệng khẽ hát gì đó, đang thong thả lấy nước vào chum.

Cô nghe thấy tiếng bước chân đang tới bèn ngẩng đầu, thấy Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La lếch thếch lôi thôi.

"Ấy, các anh sao thế?" Tưởng Nhược Nam kinh ngạc nói: "Sao từ trên xuống dưới toàn là nước bùn?" Cô vừa nói xong lại như nhớ ra gì đó, nụ cười xán lạn chẳng hiểu vì sao lại nhạt đi: "Các anh từ trên núi xuống?"

Lâm Bán Hạ nói: "Ừ, vừa xuống."

"Các anh lên núi?" Tưởng Nhược Nam ngoẹo đầu, biểu tình rất ngây thơ: "Vẫn còn sống để xuống ha."

Lời này hơi kỳ quái, Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La nhìn nhau.

"Hôm qua không phải cô đã lấy nước rồi sao?" Lâm Bán Hạ kỳ quái nói: "Một mình cô dùng nhiều nước như vậy à?"

"Đương nhiên rồi." Tưởng Nhược Nam lại nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú của cô có thêm một biểu cảm khiến Lâm Bán Hạ không hiểu, cô nói: "Nhà tôi vài miệng ăn đấy, cũng phải dùng nước, thím hàng xóm cũng cần nước, tôi phải rót đầy cho họ."

Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ đều nhìn ra trong nụ cười kia có chút ý vị không rõ. Hai người đồng thời không nói chuyện, nhìn cô ngâm nga bài đồng dao, lấy đủ nước xong bèn loạng choạng gánh lên định đi.

Mãi đến khi cô đi xa rồi, Tống Khinh La mới mở miệng. Hắn hỏi thẳng, thanh âm không lớn nhưng nhất định Tưởng Nhược Nam có thể nghe được. Hắn nói: "Nhà cô còn mấy người?"

Thanh âm của Tưởng Nhược Nam hơi xa, nhưng Lâm Bán Hạ vẫn nghe được rõ câu trả lời. Cô nói một câu không đầu không cuối: "Các anh không thấy tên tôi rất khó nghe sao? Thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy."

Lâm Bán Hạ nhìn bóng dáng Tưởng Nhược Nam đi xa dần, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Nhược Nam. Cô gái nhìn như nhỏ nhắn, mềm mại này, ở ngay trước mắt cậu bình tĩnh nhặt cái đầu người rơi dưới đất lên, bình tĩnh đặt lại vào trong quan tài. Lúc đó cậu chỉ nghĩ lá gan của cô gái này thật lớn, bây giờ xem ra, trên người cô còn có bí mật khác.

Tống Khinh La bảo "Đi thôi", hai người liền tiếp tục đi về.

Trong không trung, mùi vị ẩm ướt của nước mưa đã tản đi rất nhiều, giờ đã có mùi hương của bùn đất và hương thơm của cỏ cây, cũng không còn làm cho người ta chán ghét nữa.

Thế nhưng trong thôn vẫn như trước, không có ai, xung quanh yên tĩnh. Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La đi dọc theo đường nhỏ về nhà trưởng thôn. Hai người vừa vào sân thì thấy Hạ Hoè An đang ngồi giữa nhà.

Hạ Hoè An hút thuốc, vẻ mặt đã khá hơn một chút. Sau khi thấy Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La, anh hưng phấn vẫy vẫy tay: "Cuối cùng mọi người cũng về!"

Sau khi vào nhà, Lâm Bán Hạ nhìn thấy trưởng thôn bị trói chặt và mặt đất đầy máu, cậu ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Anh không đưa thi thể Mâu Hinh Tư đi sao?"

"Không đi được." Hạ Hoè An nói: "Xe bị người phá..." Anh hung hăng rít một hơi thuốc: "Có khi chính là ông ta làm." nói xong còn đá cho trưởng thôn một cái.

"Ông ta phá? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Hạ Hoè An bèn đem chuyện xảy ra nói với hai người, trưởng thôn muốn đầu độc anh uống canh gà có độc, Mâu Hinh Tư còn sống, và cả việc sau khi bị anh phát hiện, trưởng thôn cầm lưỡi liềm muốn tấn công anh...

Lâm Bán Hạ nghe đến mức sửng sốt, nghĩ thầm thì ra mọi người đều gặp phải chuyện kích thích như vậy à.

Sau khi nói xong, Hạ Hoè An nhìn Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ, thấy bộ dáng họ cũng không tốt lắm, bấy giờ mới nhớ hỏi hai người bọn họ đã gặp phải cái gì.

"Không sao." Lâm Bán Hạ nói: "Đánh nhau với một con cá thôi."

Hạ Hoè An: "... hả?"

Lâm Bán Hạ: "Ý trên mặt chữ."

Hạ Hoè An: "???"

Lâm Bán Hạ buông tha: "Quên đi."

Tống Khinh La không có tinh thần lắm, tìm ghế ngồi xuống rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Lâm Bán Hạ thấy vậy bèn giục hắn đi tắm rồi thay quần áo. Hắn trừng mắt, lầm bầm: "Vẫn phải động vào nước à."

Lâm Bán Hạ dỗ hắn như dỗ trẻ con: "Tắm xong thì nghỉ ngơi, tôi với Hạ Hoè An lo nốt phần còn lại cho."

Tống Khinh La liếc Hạ Hoè An và trưởng thôn đang hôn mê trên đất, nói: "Được rồi." Sau đó đứng dậy.

Lúc Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La nói chuyện, Hạ Hoè An bên cạnh chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám xen vào. Mãi đến lúc Tống Khinh La đi anh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tống tiên sinh có vẻ không thoải mái lắm."

"Ừ, dính mưa đó." Lâm Bán Hạ nói: "Bây giờ điện thoại di động của anh có tín hiệu không?"

Lúc này Hạ Hoè An mới nhớ ra điện thoại di động dùng được, cầm lên nhìn thì phát hiện tín hiệu sóng tràn vạch luôn. Anh vui vẻ: "Có tín hiệu, có tín hiệu!"

Lâm Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, có tín hiệu thì tốt hơn, nếu không... Dù việc đã giải quyết xong, làm thế nào để rời đi cũng là cả một vấn đề.

Hạ Hoè An lập tức nói: "Giờ tôi liên hệ bên ngoài luôn, bảo bọn họ tới đón chúng ta, có cần mang vũ khí gì đó không?"

Lâm Bán Hạ nghĩ một lát, nói là để an toàn thì cứ mang cùng cho thoả đáng, dù sao vấn đề của trưởng thôn vẫn cần phải giải quyết. Hạ Hoè An nghe xong bèn nở nụ cười, nói chỉ cần là người thì làm gì cũng tốt, cứ giao trưởng thôn cho chú cảnh sát đi! Anh cầm điện thoại di động bấm một dãy số, giải thích một lát xong thì nói với Lâm Bán Hạ, người bên ngoài sẽ đến ngay bây giờ.

Lâm Bán Hạ gật đầu, liếc Mâu Hinh Tư và trưởng thôn đang nằm trên đất: "Anh ở đây trông họ nhé, tôi đi xem Tống Khinh La thế nào."

Hạ Hoè An nói được.

Lâm Bán Hạ vào nhà, thấy Tống Khinh La đã thay đồ sạch sẽ, đang buồn ngủ nằm trên giường. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Bán Hạ bèn giương mắt: "Sao rồi?"

Lâm Bán Hạ nói: "Hạ Hoè An thông báo cho người ta rồi, nói là sẽ tới tiếp ứng ngay."

Tống Khinh La nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng.

Lâm Bán Hạ nói: "Anh thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"

Tống Khinh La đáp: "Không có."

Lâm Bán Hạ vẫn rất lo lắng: "Không bị thương thật chứ?"

Tống Khinh La không trả lời. Lâm Bán Hạ lại gần nhìn mới biết hắn đã ngủ rồi. Lông mi của hắn rất dài, lúc này đang nhẹ nhàng rung rung theo nhịp thở; hắn hơi nhíu mày, thoạt nhìn rất mệt mỏi. Lâm Bán Hạ đau lòng giúp hắn nằm lại ngay ngắn rồi rón rén ra cửa.

Cậu cũng vào phòng tắm tắm rửa rồi thay đồ mới sạch sẽ. Tuy ban nãy thực sự rất mạo hiểm, nhưng cậu cũng không mệt lắm, vì vậy rửa mặt xong thì về phòng khách ngay, cùng Hạ Hoè An ngồi chờ người tới tiếp ứng.

Đến lúc trưởng thôn bị Hạ Hoè An đánh đến bất tỉnh tỉnh lại, ông ta hùng hùng hổ hổ khiến Hạ Hoè An nghe xong rất phiền, thế là lại đánh cho ông ta bất tỉnh lần nữa. Lâm Bán Hạ bên cạnh hơi sửng sốt, nghĩ thầm không ngờ Hạ Hoè An cũng là một lão ca táo bạo. Có lẽ cảm thấy ánh mắt Lâm Bán Hạ nhìn mình không đúng lắm, Hạ Hoè An vội vàng giải thích: "Ông ta không phải người tốt, hại chết không ít người."

Lâm Bán Hạ nhỏ giọng nói: "Không phải, ban đầu không phải anh rất sợ sao? Sao giờ gan to vậy?"

Hạ Hoè An: "Trưởng thôn là người mà."

Lâm Bán Hạ: "..."

Hạ Hoè An: "Là người thì có gì mà phải sợ."

Lâm Bán Hạ phát hiện ra mình không thể phản bác nổi.

Khoảng bốn tiếng sau, điện thoại Hạ Hoè An đổ chuông. Anh nghe xong bèn kích động nói là có người đến rồi, Lâm Bán Hạ ở trong phòng chờ một chút, anh ra ngoài tiếp ứng. Lâm Bán Hạ "Ồ" một tiếng, thấy anh hưng phấn chạy ra ngoài, chốc lát sau đã dẫn năm người vào. Năm người này mặc đồng phục màu đen, bên ngực trái có ký hiệu chữ "Vạn". Lâm Bán Hạ biết ký hiệu này. Chữ "Vạn" trong Phật giáo có nghĩa là "hữu sinh tức bất diệt" (sự sống bất diệt).

Đám người kia và Hạ Hoè An quen nhau nhưng lại không biết Lâm Bán Hạ, nhưng trước đây hiển nhiên là Hạ Hoè An đã giới thiệu qua, vì thế khi thấy Lâm Bán Hạ, bọn họ cũng dùng thái độ tôn kính mà gật đầu. Họ không hỏi gì mà bắt đầu thu dọn hiện trường. Một người trực tiếp đưa Mâu Hinh Tư ra khỏi sơn thôn, bảo đảm cô có thể tiếp nhận trị liệu trong thời gian sớm nhất; còn có mấy người ghi chép cực kì cẩn thận mỗi góc trong phòng, camera trong tay cũng không ngừng quay lại. Sổ tay của Hạ Hoè An cũng bị lấy đi, còn bị hỏi một số vấn đề tương đối bình thường, ví dụ như tử thương thế nào, có ảnh hưởng gì đến anh không vân vân. Hạ Hoè An trả lời từng câu một, giống như đã quen rồi.

Trưởng thôn cũng bị đưa đi theo hình thức của tội phạm. Trước khi lên xe ông ta tỉnh một lần, còn nôn ra vài thứ, nhìn bộ dáng thì có lẽ bị Hạ Hoè An đánh đến mức chấn động não. Lúc đầu ông ta định chửi bậy, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của Hạ Hoè An đứng cạnh đang vuốt ve cái lưng ghế ngồi, hơi thở ông ta trở nên yếu ớt trong nháy mắt, bị trói gô tống lên xe.

Xử lí xong người nên xử lí, những nhân tài này hỏi tình huống của Tống Khinh La. Lâm Bán Hạ nói hắn đang ngủ. Họ cũng không ngạc nhiên, gật đầu nói họ sẽ chờ bên ngoài, không vội, nhất định phải đợi Tống tiên sinh tỉnh mới xuất phát.

Lâm Bán Hạ nhìn họ dọn dẹp gian nhà, cực kì khách khí rời đi.

Hạ Hoè An vẫn ngồi trong phòng, đưa cho Lâm Bán Hạ điếu thuốc: "Mệt không? Trở về nghỉ ngơi tốt chút."

Lâm Bán Hạ suy nghĩ một lát rồi nói ra tình huống của mình: "Thực ra tôi có việc làm, lần này xin nghỉ để đến đây."

Hạ Hoè An: "Ớ?"

Lâm Bán Hạ đàng hoàng nói: "Tống Khinh La nói dẫn tôi đi du lịch."

Hạ Hoè An: "..."

Lâm Bán Hạ: "Đúng là rất chu đáo."

Hạ Hoè An kìm nén rít một hơi, thuốc lá trong tay bị anh hút hơn một nửa. Trong màn khói thuốc dày đặc, giọng nói Hạ Hoè An vừa tang thương vừa xót lạnh: "Kẻ hèn này xin được gọi anh một tiếng Lâm ca."

Lâm Bán Hạ: "..." Nhưng hình như anh lớn hơn tôi mà.

Tống Khinh La ngủ hơn ba tiếng, sau đó lảo đảo đi từ phòng ngủ ra, sắc mặt nhợt nhạt, ngáp một cái hỏi người có tới không.

"Đến rồi." Lâm Bán Hạ nói: "Giờ chúng ta đi luôn?"

"Ừ." Tống Khinh La nói: "Trước khi đi cậu làm một chuyện đã."

Lâm Bán Hạ hỏi: "Chuyện gì?"

Tống Khinh La nói: "Cậu đưa cô gái tên Tưởng Nhược Nam kia đi cùng đi."

Lâm Bán Hạ sửng sốt: "Vì sao?"

"Có ích." Tống Khinh La nói: "Công dụng cụ thể của vật trên người tôi vẫn còn là một bí ẩn, có lẽ cô ta có chút liên quan với thứ này, đưa cô ta đi cùng thì đảm bảo hơn một chút."

Lâm Bán Hạ "Ồ" một tiếng, ra ngoài tìm người.

Bận bịu một lúc lâu, bấy giờ sắc trời đã tối. Lâm Bán Hạ nhớ rằng Tưởng Nhược Nam từng nói cô ở bên cạnh nhà ông Hà, vì vậy bèn đi theo hướng đó.

Mưa to liên miên cuối cùng cũng ngừng, ánh trăng cũng ló mặt, ngẩng đầu lên là có thể thấy được sao sáng nơi nơi, có thể đoán được ngày mai nhất định là một ngày trời đất trong xanh. Đèn xung quanh bắt đầu sáng lên. Lâm Bán Hạ đi trên đường nhỏ cũng không cảm thấy sợ, thậm chí cậu còn cảm thấy hơi thích bầu không khí này, an tường, yên tĩnh, thật giống con đường nhỏ ngày bé có những con đom đóm mà cậu từng đi qua.

Dù biết đoán hướng nhìn phương, song Lâm Bán Hạ vẫn gõ cửa nhà thôn dân mới biết được địa chỉ cụ thể của Tưởng Nhược Nam. Điều khiến cậu bất ngờ là các thôn dân mấy ngày trước còn đóng cửa không ra, hôm nay đã có người chịu ra mở cửa, thậm chí có người còn hỏi cậu, kết thúc rồi phải không.

"Kết thúc rồi, không phải mưa cũng đã ngừng rồi sao." Cậu cười, trả lời như vậy.

Lại đi thêm một đoạn nữa, Lâm Bán Hạ thấy nơi ở của Tưởng Nhược Nam mà các thôn dân đã nói. Trong phòng sáng đèn. Cậu gõ cửa, một khuôn mặt non nớt thò ra sau cửa.

"Là anh à, có chuyện gì không?" Tưởng Nhược Nam cảnh giác nhìn Lâm Bán Hạ.

Lâm Bán Hạ: "Cô ở nhà một mình à?"

Sự cảnh giác trong mắt Tưởng Nhược Nam càng lúc càng đậm.

Lâm Bán Hạ tự ý thức cách mình hỏi hình như không đúng lắm, lúng túng nói: "À... tôi không phải người xấu, tôi chỉ muốn tìm cô nói chuyện chút thôi."

Tưởng Nhược Nam rất không nể mặt: "Người xấu đều nói như vậy."

Lâm Bán Hạ: "..."

"Nhưng người xấu cũng sẽ không đẹp như anh." Đang lúc Lâm Bán Hạ không biết nên làm gì, Tưởng Nhược Nam lại bồi thêm một câu như vậy rồi mở cửa.

Lâm Bán Hạ bày ra vẻ mặt cảm động.

"Nếu như tiểu ca ca đẹp trai hơn kia tới tìm tôi," Tưởng Nhược Nam nói: "Chắc chắn tôi sẽ không hỏi gì cả."

Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, em gái, nhan cẩu như thế là không được, sẽ bị lừa đấy.

"Anh muốn nói gì với tôi?" Tưởng Nhược Nam hỏi.

Lần này Lâm Bán Hạ cơ trí nói: "Tiểu ca ca đẹp trai kia muốn gặp cô một lần."

Tưởng Nhược Nam do dự một chút, sau đó đương nhiên là đồng ý, xoay người khoá cửa rồi đi cùng Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ bất đắc dĩ nói: "Sao chưa gì đã đồng ý, không sợ tiểu ca ca đẹp trai sẽ giở trò với cô sao?"

Tưởng Nhược Nam im lặng một lát, sau đó nói một câu Lâm Bán Hạ chưa hề nghĩ đến: "Các anh tìm được vật kia rồi phải không?"

Lâm Bán Hạ: "..."

Tưởng Nhược Nam nghiêm túc nói: "Nó ở đâu, tôi ở đó."

Lâm Bán Hạ nhìn cô, nghĩ thầm, cô gái này quả nhiên không giống người thường.

Trên đường về, Lâm Bán Hạ và Tưởng Nhược Nam nói một thôi một hồi. Hoá ra cô là con gái thứ năm trong nhà, trước cô còn bốn người chị nữa, nhưng chị gái vận khí không tốt như cô, không sống quá một tuổi đã mất. Vận khí cô tốt, năm nay đã mười ba tuổi, mấy năm nữa là có thể lập gia đình rồi. Cô tên là Tưởng Nhược Nam, vì trong nhà muốn có con trai nên đặt tên cho cô như vậy. Cô còn một người em trai nữa, nhưng mà em trai đã theo tới nhà ông bà ngoại rồi, chỉ còn cô ở lại với ông nội chỗ này thôi.

Lâm Bán Hạ cảm thấy, thực ra Tưởng Nhược Nam là một cô gái hoạt bát. Tuy dáng người hơi nhỏ nhưng lại rất dẻo dai, khiến cậu nhớ tới em gái mình.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới nhà trưởng thôn, thấy Tống Khinh La đang ở ngoài cửa.

"Về rồi?" Tống Khinh La hỏi.

"Về rồi." Lâm Bán Hạ trả lời.

Tưởng Nhược Nam thấy Tống Khinh La, không còn vẻ kiêu ngạo như ban nãy nữa mà hơi khẩn trưởng, đứng sau lưng Lâm Bán Hạ không nói lời nào, khuôn mặt cũng bắt đầu ửng hồng.

"Lên xe đi." Tống Khinh La nhìn về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam nhìn mấy chiếc xe việt dã sau lưng, thấp giọng hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Tống Khinh La bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt không giống như đang nhìn một cô gái nhỏ: "Nơi nào có thể bết bát hơn chỗ này nữa?"

Tưởng Nhược Nam trầm mặc, màu hồng ngượng ngùng trên gò má cô dần dần biến mất, chỉ còn lại gò má tái nhợt. Cô liếm đôi môi khô khốc, cuối cùng không nói gì cả mà xoay người lên xe.

Lâm Bán Hạ hơi không hiểu: "Chuyện gì thế?"

Tống Khinh La thở dài: "Lên xe trước đã."

Hạ Hoè An lái xe, hai người ngồi chung ở ghế sau. Xe chậm rãi lăn bánh, nhanh chóng rời khỏi sơn thôn xa xôi này, theo đường núi đầy bùn sình, hướng tới thế giới bên ngoài mà đi.

__

Tiểu kịch trường:

Lâm Bán Hạ: Du lịch về rồi có nên mang quà cho Quý Lạc Thuỷ không?

Tống Khinh La: Em muốn mang quà gì?

Lâm Bán Hạ: Cá sấu Tước Thiện kia nhìn hơi đắt đỏ quá, cũng chẳng biết có ăn ngon hay không...

Tống Khinh La: Không được ăn thịt động vật hoang dã, chúng ta phải tuân thủ pháp luật.

Lâm Bán Hạ: Đúng đúng, vậy mang cho cậu ấy cái khác đi.

Một tuần sau, Quý Lạc Thuỷ nhận được một đống thịt thối rữa, một lần nữa hoá thành con gà gào thét trong tuyệt vọng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.