Đường Khẩn reo lên được nửa chừng đã bị Cao Phong Lượng bịt chặt miệng, sau đó chau mày trợn mắt hỏi :
– Ngươi cứ hò reo lên như vậy thì có biện pháp cũng không còn cơ hội để dùng đâu.
Một hồi lâu sau mới rút tay khỏi miệng Đường Khẩn.
Đường Khẩn ngượng ngùng nói :
– Xin... xin lỗi, tôi...
Đinh Thường Y hỏi :
– Ngươi có biện pháp gì?
Đường Khẩn đáp :
– Tôi nghĩ đến ngày xưa, tôi cùng với Tiểu Tâm, Tiểu Đạn Tử cùng nhau chơi đùa, có lần muốn nấp đi mấy ngày để dọa cho người lớn sợ hãi một phen, nên đã khích Dũng nhị thúc giúp đỡ, đào một cái hang lớn, nói là để tránh nóng. Sau đó tự chúng tôi đào sâu thêm đáy động, thông đến tận cái giếng khô ở hậu viên...
Gã hưng phấn nói tiếp :
– Chỉ cần chúng ta có thể lẻn đến vườn chuối ở phía sau thì có thể đột nhập vào trong tiêu cục được!
Cao Phong Lượng hừ nhẹ một tiếng :
– Bọn Tiểu Tâm thật là nghịch ngợm! Dũng sư đệ hay bị lũ nhỏ các ngươi lừa cho không biết đâu mà lần, thật đúng là...
Tuy rằng ngữ khí có vẻ trách móc, nhưng lại giấu nổi vẻ phấn khích, vui mừng, thanh âm run run.
Đinh Thường Y nghiêng đầu hỏi :
– Tại sao ngươi lại nghĩ ra vậy...?
Đường Khẩn đáp ngay :
– Ta nhìn cô nương, chợt nhớ đến Hiểu Tâm...
Nói đến đây thì đột nhiên ngưng lại.
Kỳ thực, đích thực là khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-lau-hoa/2735228/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.