Chương trước
Chương sau
Edit: Ciao

Hoàng thượng hừ một tiếng, nhìn dường như bất mãn một chút với Phúc Vương, nhưng mà vẫn thấy vui mừng: “Đứa trẻ lớn rồi! Lần này còn đánh một cái khiến lão tử không kịp trở tay. Cục diện tốt lại bị hắn làm hỏng bảy tám phần.”

Ta cười nói: “Lời này của dượng vẫn là thiên vị rồi, rõ ràng là càng thương Vương Linh hơn mới đúng. Nếu không ngài đã ngăn không cho nó nói chuyện?”

Kế này của Hoàng thượng nhìn như làm xấu mặt Vương Lang, kỳ thật nói cho cùng thì tương lai khi xong xuôi, người mất mặt nhất chính là Hoàng quý phi và Phúc Vương. Hôm nay Vương Linh làm loạn như vậy, dù nói là làm hỏng kế sách của ông nhưng là đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, biết không ham thứ thuộc về mình. Với người làm phụ thân, Vương Linh làm được như vậy mà ông còn dùng Vương Linh làm vũ khí thì không ổn.

Giữa Vương Lang và Vương Linh thì Hoàng thượng vẫn thiên vị hắn hơn. Nếu như là Vương Lang làm, hoàng thượng chưa hẳn sẽ không ngăn hắn lại, tiếp tục làm xôn xao việc này, hút người Nữ Kim xuôi nam.

Phải biết rằng người Nữ Kim thế lớn đã lâu, dù tổn thất hai thành Hắc Bạch, bọn họ có thương gân động cốt nhưng dù sao phần lớn không tiêu hao nhiều, dù lão tặc tù chết thì Vương tử kế nhiệm lập tức suất lĩnh tàn binh bại tưởng trở lại nơi ở của bọn hắn, bây giờ mấy tháng còn chưa kịp nhưng kéo dài đến một hai năm sau, bọn họ khôi phục nguyên phí lại quấy rầy biên cảnh, nếu thêm người Mông cổ lẫn vào nữa chuyện sẽ càng phiền toái hơn.

Dù ca ca đã khải hoàn hồi triều nhưng vẫn nhìn chằm chằm Đông Bắc, mười vạn đại quân của chúng ta cũng chỉ rút có năm vạn, còn lại năm vạn ở gần Song thành, cùng lúc củng cố phòng thủ và càn quét dư nghiệt, và cũng có ý sẽ đánh một trận nữa. Nhưng mà Đông Bắc lạnh vô cùng, mùa đông năm nay còn lạnh hơn nhiều lần, người Nữ Kim đóng tại gần thành Trúc Băng, chúng ta mà chủ động phóng ra, nhất định sẽ chịu nhiều thiệt hại.

Ta chỉ không ngờ dượng ta lại vì chuyện biên cảnh mà gây sóng gió trong triều đình! Náo loạn nửa ngày, ngay cả Vương Lang cũng chỉ là một mồi câu cá của ông, văn võ cả triều đều bàng hoàng, vì cái gọi là gọi xà xuất động ở cách xa ngàn dặm.

“Nhưng mà điều này không ổn!” Ta nghĩ mãi không rõ: “Bây giờ ca ca vẫn còn đang ở Kinh thành mà, nếu bên Nữ Kim có vấn đề gì, bên này không nhất định có thể phối hợp tác chiến kịp thời!”

Hoàng thượng đột nhiên như có điều suy nghĩ: “Nếu như Tiểu Noãn là bé trai, chỉ sợ hiện tại có lẽ là một mãnh tướng!”

…. Suy nghĩ của ông như kiểu so sánh một đứa nhóc mới học đi, mong rằng nó sẽ chạy được luôn vậy?

Ta không khỏi cảm thấy xấu xổ, đột nhiên ta phát hiện ra. So với cô cô hay chị dâu thì ta đúng là một người vô dụng, cho nên chỉ một chút tiến bộ nhỏ của ta cũng để dượng vui vẻ tới cỡ này.

Nhìn dượng cười tủm tỉm nhìn ta, ta cũng hiểu được: Câu nói khích lệ này, chủ yếu vẫn là xỉa xói ta…

“Dượng!” Ta dậm chân hờn dỗi, lại chọc dượng ta cười ha ha, lúc này ông mới không phiền mà giải thích cho ta.

“Con cho rằng người Nữ Kim muốn đánh tới, sẽ hành quân trong lúc băng tuyết ngập tràn thế này chắc? Nhưng mà hành quân cũng cần thời gian mà, tháng hai đầu xuân nếu trong triều đình vẫn loạn như vậy, quân ở Song thành lại thay đổi chút nhân sự thì sợ rằng bọn họ sẽ không kìm nén được, muốn nạo thành liên quân. Người Nữ Kim phân làm tám phần, rất nhiều việc không phải chỉ một mình Đài Cát có thể định đoạt được. Liên quân thành thì đơn giản nhưng tan thì khó lắm.”

Đến khi tháng hai đầu xuân, ca ca ta phi ngựa đến Liêu Đông có vẻ không phải là vấn đề gì quá lớn. Đến lúc đó băng tuyết tan rồi, người Nữ Kim ra khỏi thành, có thể về hay không, không còn quyền định đoạt nữa. Cái này dễ dàng hơn nhiều so với việc đánh một tòa thành phòng thủ nghiêm ngặt.

Chỉ là ta chưa từng nghĩ đến, triều đình này sẽ vì chiến sự biên cương mà gây ra việc hiểu lầm lớn như vậy, nếu chuyện này truyền ra thì dượng ta sẽ bị người chê cười! Cả thiên triều mênh mông, vì đối phó với người xâm phạm biên cương mà không cần cả mặt mũi, Hoàng thượng là người dẫn đầu diễn trò…

Điều này điên cuồng cỡ nào, lại sảng khoái cỡ nào chứ!

Ta cười ha ha: “Dượng, chẳng trách ai cũng nói người là Hoàng đế điên khùng —— ngài cũng thật là quá…. Cạn lời với ngài luôn!”

Dượng nghiêm nghị dạy bảo ta: “Sư tử vồ thỏ đều dùng toàn lực. Dù người Nữ Kim ít, nhưng mỗi người đều dũng mạnh, ha ha, mười năm rồi, cuối cùng cũng nắm được Song thành trong lòng bàn tay, nhưng mà chí hướng của dượng đâu chỉ như thế!”

Ông lại thoáng sầu não: “Thiên hạ quá lớn, người Hồng Mao lại lợi hại, bước chân của Đại Vân chúng ta đã rớt sau quá nhiều. Dượng không làm được gì cũng chỉ có thể làm đến nước này, chỉ ngóng trông sau này Vương Lang kế vị có thể đưa Đại Vân tiến xa hơn một chút.

Đây là lần đầu Hoàng thượng minh xác rằng một ngày nào đó Vương Lang nhất định sẽ tiếp nhận trọng trách của ông. Nếu như thường ngày thì những lời này dù không làm ta mừng rỡ như điên, cũng có thể làm ta an tâm nhiều. Nhưng bây giờ ta lại run sợ: Thiên hạ này lớn như vậy, thủ đoạn Vương Lang dù sao thì hắn cũng chỉ mới hai mươi. Nếu đem gánh nặng này áp lên người hắn thì thiên hạ này hắn ngồi được ổn sao.

Đột nhiên ta dường như hiểu được ý định của dượng, lại dường như cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ, cũng đành nói: “Dượng, ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi đó. Vị trí này không phải ngài ngồi thì Tiểu Noãn không an lòng!”

Dượng nhìn qua ta, ông nở nụ cười. Lại sờ lên đầu ta nói khẽ: “Tiểu Noãn, con trưởng thành thật rồi. Nhưng sao trong lòng dượng lại cảm thấy không vui thế nhỉ? Cô bé con ôm chân gọi dượng, sẽ không bao giờ trở lại nữa…”

Bất tri bất giác, nước mắt ta rơi xuống theo từng câu nói của dượng.

Ta càng hiểu chuyện hơn, lại càng cảm thấy mình nhỏ bé và ngây thơ, nhưng thật không ngờ quay đầu nhìn lại thì cô bé năm đó hồn nhiên không hiểu thế sự đã không còn tồn tại nữa. Tô Thế Noãn trước mắt dù vẫn còn non nớt nhưng cũng đã là Thái tử phi.”

Dượng lặp lại lần nữa: “Con là người lớn rồi, Tiểu Noãn.”

Giọng của ông nhẹ đi, dường như đang nức nở với chính mình, hoặc là sợ nói to quá sẽ đánh thức ai: “Nếu cô cô con nhìn thấy con bây giờ, không biết sẽ vui vẻ hay sẽ đau lòng nữa. Con là người lớn… Tiểu Noãn, con là người lớn.”

Nước mắt ta rơi xuống như mưa.

Dù giọng dượng bình thản nhưng nỗi đau lại đánh thẳng vào đáy lòng ta. Mười năm nay, Tô gia phập phồng, có được mà cũng mất đi, tất cả như hiện lên trong lòng ta, dường như chúng cũng sôi trào lên trng lòng ta.

Ta không còn là đứa trẻ nữa, ta có thể sinh con dưỡng cái, ta là người lớn.

#

Dù ta trở lại Tử cấm thành, nhưng hoàng thượng cũng không gỡ bỏ lệnh giám thị Đông cung, Hoàng quý phi cũng giống như không nghe thấy Phúc vương nói, vẫn nghiêm mật trông giữ Đông cung, trên triều đình không khí vẫn rất kỳ lạ, không khí loungs túng này vẫn kéo dài đến hai mươi tháng chạp, không có dấu hiệu giảm bớt. Cũng làm cho trên triều đình và dưới dân gian, lại nổi lên ngờ vực vô căn cứ.

Nhưng lúc này ta cũng không bối rối mà im lặng chờ trong nội cung, chờ ngày Vương Lang được thả ra.

Màn kịch đã được bắt đầu đương nhiên phải làm giống thật. Hoàng thường vì chuyện của Dương tuyển thị mà bắt đầu nghi kỵ Vương Lang, như vậy Phúc Vương có muốn làm Thái tử thì ông có buông Vương Lang không cũng không quan trọng lắm. Nếu như Phúc vương nói không muốn làm thái tử, bình ổn loạn trong triều, lại thả Vương Lang ra. Như vậy thì Đài Cát ở ngoài ngàn dặm có thể hiểu được, sau này muốn gạt hắn thì chẳng còn dễ dàng nữa.

Dượng cũng giống như trước kia. Lúc dạy dỗ Vương Lang thường để ta đến cung Thụy Khánh nói chuyện với ông. Trái với cái tính cố làm ra vẻ thần bí trước kia, bây giờ cái gì ông cũng nói hết với ta, dường như chỉ hận không thể bổ đầu ta ra nhét đầy tâm cơ vào đó —— đây chính là cái giá phải trả khi lớn lên.

“Lần này muốn gạt được Đài Cát, sợ rằng không dễ nữa rồi. "Ông nhìn mật tấu, vừa xem vừa nói với ta: "Người Nữ Kim dù hơi rối loạn, nhưng lời của Vương Linh truyền ra thì cũng yên tĩnh trở lại... Haiz, thằng nhóc đáng chết, chỉ muốn kéo nó đến đánh đít một trận."

Mấy ngày nay dù Phúc Vương vẫn đến thỉnh an mỗi ngày nhưng Hoàng thượng cũng chẳng gặp hắn. Hoàng quý phi đến đây mấy lần, dường như định thỉnh tội cho Phúc Vương, dượng có gặp nhưng ta cũng không biết bọn họ nói những gì. Dù sao sau chuyện này, bản thân Hoàng quý phi vẫn cảm thấy mỹ mãn, nhìn thấy ta và dượng uống trà cũng không quá sợ hãi.

Nếu vào trước kia, ta nhất định sẽ giẫm giẫm Vương Linh, nhưng bây giờ ấy à, những lời thằng nhóc kia đã nói ra, ta còn làm gì hắn thì có vẻ chẳng biết suy nghĩ. Ta cười cười trấn an dượng: "Đừng lo mà, ngài nghĩ xem, chuyenj này dù bình ổn. Nhưng phụ tử không hòa hợp đã cắm rễ trong lòng người Nữ Kim rồi, đến lúc đó ngài lại tái phát, bọn họ còn nhịn được chắc? Nếu kéo dài tới sau đầu xuân, chị dâu sinh con xong, ra cữ xong sẽ liên thủ với Thế Dương, làm việc sẽ càng ổn định hơn."

Nhắc đến Lưu Phỉ, Hoàng thượng cười ha ha, đột nhiên gõ trán ta: "Con đó, ra cung cũng không yên nữa, ta nghe nói đường muội của tẩu tử con coi trọng tiểu Thất hả, trong đó có sự trợ giúp của con đúng không?"

Ta vội kêu oan: "Tiểu nha đầu đó tự động lòng xuân, liên quan gì đến con chứ!"

Lại nói giúp cho Lưu Thúy: "Nhưng mà đứa nhỏ đó có phong thái của con năm đó ấy, lại còn hiểu chuyện hơn con năm đó. Con thấy xứng đôi với Vương Lung lắm!"

Hoàng thượng búng trán ta, nói thâm ý: "Tiểu Noãn, con là người lớn rồi. Có một số việc, không giả bộ hồ đồ lâu được đâu."

Ta che trán liếc xéo Hoàng thượng: "Người đang tự nói mình phải không, người nói xem, giả bộ hồ hồ với Vương Lang, với Thế Dương, bí hiểm ngươi đánh ta đoán, lại còn vui vẻ nữa chứ, chỉ có con là người ngu nhất thôi, người không giả bộ hồ đồ chắc@"

"Đó là vì con hồ đồ đủ rồi!" Hoàng thượng bật cười: "Lại giả bộ hồ đồ với con, con sẽ hồ đồ thật như Miêu thị vậy!"

Ông lại vui vẻ gõ ta một cái: "Trong thiên hạ này cũng chỉ có Tiểu Noãn dám nói vậy với ta! Được! Dượng thích! Nói xem, tiểu Noãn muốn dượng thưởng gì?"

Nhìn mắt dượng lóe sáng, tôi biết là ông muốn có một cái thang xuống đài, thả Vương Lang trước lễ mừng năm mới.

Tân niên đại triều không có Thái tử thì không được.

Ta chớp mắt một cái, ta rất muốn áp chế ngạo khí của dượng, cố ý không nói đúng ý dượng. Nhưng mà Vương Lang cũng bị giam hai mươi ngày rồi, ta cắn răng đành phải khuất phục: "Dượng, ngài thả Vương Lang ra đi, đã lâu rồi, ngài dọa đủ rồi mà! Thả hắn ra hít thở không khí, qua năm mới."

Dượng cười ha ha, rõ ràng đã xem thấu rối rắm trong lòng ta, ông hăng hái nói: "Dượng dù muốn thả ucngx cần lý do chứ, sao có thể nói thả là thả ——."

"Dượng không cần lo lắng cái này." Ta cắn răng nói: "Ngài nói một câu, Tiểu Noãn an bài ngay!"

Nhìn dượng vê râu cười dài không nói gì, trong đầu ta chỉ có một câu ——

Mẹ bà, gừng già, quả nhiên là cay xè.

Được rồi, không so đo với dượng nữa. Ta sẽ tìm Mã công công nói vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.