Vào tháng mười, kinh thành đã rất lạnh. Khi ta tới chỗ Vương Lang, vốn cho rằng chẳng bao lâu sau chúng ta có thể lên đại kháng ấm áp, có khả năng còn làm vài chuyện càng ấm áp hơn, cho nên cũng không ăn mặc thích đáng. Vào một khắc này, ta cảm thấy khí lạnh xuyên thấu qua nền gạch lạnh lẽo thấu xương, xuyên qua đế giày, nhằm thẳng vào gan bàn chân của ta, dường như trong nháy mắt, đã vào ngũ tạng lục phủ của ta, hướng thẳng vào trái tim của ta thành một đường băng lạnh.
Hai huynh đệ đều thích ta, cũng không làm ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*),ngược lại, không biết vì sao, ta lại có một cảm giác như bị lừa gạt, bị thương hại. Cũng giống như trước kia những ngày hồn nhiên vô tư, cười cười ầm ĩ, đột nhiên liền thay đổi, hóa ra chỉ có một mình ta không chịu để lòng mình thông suốt phóng khoáng, bên cạnh ta có nhiều mạch nước ngầm kích động như vậy, ta lại không hề có cảm giác!
(*) Sợ hãi vì được yêu mến
Là, ta, ngu dốt, biết bao nhiêu?
Mà Vương Lang vì cái gì vẫn giữ thái độ trầm mặc, vì sao cố ý muốn khiến cho chuyện vốn có thể rất rõ ràng, có thể cực kỳ sảng khoái, tới mức hỗn độn như vậy?
Ta một mực kiếm lý do cho hắn, cố hiểu rằng hắn không dễ dàng gì, cố đi hiểu dụng ý của hắn, thử cố gắng trưởng thành làm một câu đố mà Vương Lang có thể yên tâm để lộ, có chung bí mật của ta và hắn, làm một Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-lam-thai-tu-phi/2794433/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.