Chương trước
Chương sau
Edit: beyours07

Từ Tây lục cung trở về Đông cung, ta đã nhiều hơn vài phần tâm sự. Tuy không đến mức không thiết ăn uống, nhưng đôi lúc cũng có chút phiền muộn, có chút thất thần. Có điều, khác hẳn việc  xoắn xuýt trước kia, công công ta cũng không nhìn ra có gì bất thường, chỉ là Vương Lang có đôi khi cũng liếc nhìn ta một cách kỳ lạ.

Sinh thần của Khuất quý nhân cũng sắp tới, trong cung trên dưới lại không có chút tăm hơi gì, lúc chúng ta đi cung Thụy Khánh thỉnh an, công công ta vẫn chỉ nhắc tới là mấy tháng nữa là tới sinh thần của Hoàng quý phi, "Năm nay các ngươi không cần đưa lễ vật quá quý trọng, miễn cho Tiểu Noãn lại phải kêu không có tiền tiêu."

Hoàng thượng cùng Thái tử đều nhìn ta, lộ ra ý cười rõ ràng, dường như sự khóc than của ta, đối bọn họ mà nói là một loại giải trí khó có được.

Chẳng qua nhắc tới cũng là, chỉ sợ những mưu đồ này của ta, rơi vào trong mắt đám người Vương Lang, cũng chỉ có thể làm như giải trí đến xem đợi.

Ta trợn trừng mắt, tức giận nói, "Nếu phụ hoàng nói như vậy, như thế năm nay sinh thần Hoàng quý phi nương nương, Tiểu Noãn chỉ tặng cái hà bao, là xong chuyện.”

Hoàng thượng nhất thời cười ha ha, "Tô Thế Noãn a Tô Thế Noãn, con nói người một nhà của con, sao lại vô lại như thế?”

Tuy rằng Đông cung nghèo, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh chư vương, chúng ta chỉ đưa một cái hà bao, Phúc vương làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sinh thần mẫu thân hắn, hắn cũng chỉ đưa một tờ giấy làm quà? Hoàng thượng bảo chúng ta không cần quá tiêu pha, chỉ là để cho chúng ta không cần vắt óc tìm đồ vật vô cùng xa xỉ, chuyện tất yếu ngoài mặt cũng vẫn phải làm.

Tâm tình Lão nhân gia vốn có vẻ không tốt, bị ta đùa cợt một hồi, trái lại có vẻ có tinh thần hơn chút, lại cùng Vương Lang nói chuyện quân sự Đông Bắc."Tối hôm qua Cẩm y vệ về báo tin, Đông Bắc bên kia đã đánh nhau, nghe nói là một hồi ác liệt, chết rất nhiều..."

Với sự mưu mô của công công ta,  mà còn không nhịn được trên mặt hiện ra sự lo lắng cho chiến sự Đông, tự nhiên là ta lại càng không đáng nói tới rồi, ta lập tức dựng thẳng vành tai, làm ra biểu tình ngưng thần lắng nghe. Trái lại Vương Lang vẫn là kia gương mặt người chết như cũ, nghe Hoàng thượng nói vài câu, hắn nói, "Nhi thần sáng nay dậy, cũng nghe nói, nói là đối phương bị thiệt hại bao nhiêu người cũng đang còn tính toán, chúng ta chết mất bao nhiêu người cũng còn chưa có kết quả..."

Công công ta nhìn một cái, vẻ mặt ôn hoà bảo ta, "Tiểu Noãn, hôm nay con tự mình đi cung Trọng Phương thỉnh an, Tiểu Lục tử ở lại trò chuyện với lão tử."

Tuy nói bình thường Hoàng thượng là không muốn gặp Vương Lang, nhưng thời khắc mấu chốt, ông cũng luôn để cho Vương Lang ở bên người, Thụy vương, Đoan Vương, Phúc vương hoặc là Nguyên vương, đều không có suất.

Tuy nhiên ta lo lắng cho ca ca, nhưng vừa nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm giác an ổn hơn, đành nhu thuận đứng dậy, lặng yên không một tiếng động rời khỏi cung Thụy Khánh.

Hoàng quý phi đối chiến sự Đông Bắc sẽ không có quan tâm như thế, bà càng quan tâm là Thái tử Gia được ở lại cung Thụy Khánh bí mật nói chuyện cùng Hoàng thượng. Ta mới giải thích lý do thêm chút, sắc mặt của bà ta liền âm trầm hơn, trước mặt ta lộ ra chút ghen ghét.

Dù sao tuổi của Phúc vương vẫn là quá nhỏ, ở chuyện quốc gia đại sự căn bản không có cách nào vì Hoàng thượng phân ưu. Lúc vui vẻ bình thường đương nhiên là xuất sắc, nhưng đến thời khắc mấu chốt, vẫn là đại cổ trải qua thiên vạn rèn luyện như Vương Lang, gõ mới kêu vang.

Thưởng thức đến biểu tình của Hoàng quý phi, ngược lại ta cảm thấy ưu sầu trong lòng cũng vì thế mà biến mất - - ta nhất thời hiểu được vì sao Hoàng quý phi nhiều năm như vậy vẫn luôn sừng sững không đổ, thậm chí khi còn là thủ hạ của cô cô ta cũng là đường làm quan rộng mở. Ta nghĩ nếu là cô cô ta, chỉ sợ cũng đã cực kỳ thích thưởng thức tính toán cùng mưu đồ của bà ta, thật giống như Hoàng thượng cũng cực kỳ thích thưởng thức mưu đồ của ta vậy, bởi vì, quá đơn giản, ngược lại có vài phần tiêu khiển với người khác.

Hoàng quý phi lại trầm ngâm chốc lát, bà ta dường như nhớ tới cái gì, vừa cười vừa hỏi ta, "Đi chùa Đại Báo Quốc cầu phúc ba ngày, Thái tử Phi không bị mệt chứ?"

"Khó có dịp ăn được cơm chay nổi danh của chùa Đại Báo Quốc, có thể tĩnh tâm lễ phậtcầu phúc cho ca ca, Tiểu Noãn trái lại không cảm thấy quá mệt mỏi." Ta cười nói cho Hoàng quý phi.

Hoàng quý phi lại hỏi, "Thế Thái tử gia thế nào? Nghe nói Thái tử gia xuất ngoại du lãm vài lần, hôm kia thân thích người nhà mẹ ta gia tiến cung thỉnh an, còn nói gặp được Thái tử ở gần Thập Sát Hải."

Vương Lang thân là nam đinh, xuất ngoại du lãm cũng là việc cực kỳ bình thường, ngược lại ta không nhịn được có vài phần giật mình: Hẳn không phải là vào thời điểm này Hoàng quý phi muốn lấy chuyện ta đi theo Thái tử gia du lãm tới nói chứ?

Sau đó, chỉ sợ bà ta sẽ làm ầm chuyện này lên, không nói cái khác, người thứ nhất bực mình bà ta nhiều chuyện chỉ sợ sẽ là Hoàng thượng rồi...

Nếu là bình thường, ta cũng vui vẻ nhìn Hoàng quý phi kinh ngạc, nhưng mà hiện tại bất đồng, trong lòng ta lo lắng chiến sự và ca ca ở Đông Bắc, thật sự cũng vô tâm xem Hoàng quý phi hát hí khúc. Đành phải thử làm tan ý nghĩ đó của bà ta, đóng chặt chân gạch."Vậy thì không rõ ràng lắm, chùa Đại Báo Quốc quy củ nhiều,  con cùng Thái tử gia vẫn là tách ra nghỉ ngơi, tuy cùng cầu phúc ở chùa, nhưng chỉ là lúc dùng cơm có thể gặp mặt, thời gian còn lại, Thế Noãn đều ở tĩnh thất dâng hương cầu nguyện, cũng không biết hành tung của Thái tử gia."

Đại sư trụ trì chùa Đại Báo Quốc tự nhiên biết nên nói như thế nào, Hoàng quý phi chính là muốn kiểm chứng, ta nghĩ cũng chẳng kiểm chứng được gì.

Ngoài dự kiến của ta, Hoàng quý phi hình như cũng không bị đả kích bởi lời của ta, ngược lại bà ta vừa lòng nở nụ cười."Thái tử phi thật sự là thành kính! Có tấm lòng này của con, ta thấy Tô đại tướng quân nhất định là có thể đánh trận thắng lớn!"

Ta phát hiện tâm tư của Hoàng quý phi có đôi khi cũng thật sự rất khó hiểu, đành phải khẽ vuốt cây trâm hoa cúc trên tóc, cười mà không nói.

#

Qua hai ba ngày, ta cuối cùng cũng biết dụng ý của Hoàng quý phi khi hỏi như vậy rồi.

A Xương vẻ mặt cầu xin tới tìm ta.

Tiểu thái giám này vốn là mi thanh mục tú, hiện tại đỏ hồng đôi mắt, lại càng giống như một con thỏ, nhìn thấy ta là quỳ xuống dập đầu, rồi mới chán nản cáo trạng, "Nương nương! A Xương thật sự là oan uổng!"

"Ngươi đừng kích động, ngồi xuống rồi nói." Ta nhanh chóng trấn an A Xương, "Xảy ra chuyện gì? Vương Lang đâu?"

Mấy ngày nay Vương Lang bị hắn phụ thân buộc vào dây lưng quần (*),mỗi ngày không phải ngốc ở cung Thụy Khánh, cũng là cùng Hoàng thượng nói chuyện trong điện. Có đôi khi buổi tối qua canh bốn mới trở về, buổi sáng không tới canh năm lại ra ngoài, ta cũng ba bốn ngày không gặp hắn rồi.

(*) ý nói giữ rịt, giữ chặt bên cạnh

A Xương vừa khóc lóc vừa kể, Vương Lang còn đang ở cung Thụy Khánh, hắn vụng trộm chạy đến tìm ta.

"Nô tỳ vẫn luôn ở trong cung, lúc này gần như đã không còn chốn đặt chân rồi, lời người đáng sợ. Nô tỳ tuy nhiên là cung nhân thấp kém, nhưng là cũng có tự trọng.." A Xương nói xong lại khóc lên, khiến ta cực kỳ bất đắc dĩ, cũng có một chút đau lòng.

Đây chính là người tâm phúc bên cạnh Vương Lang! Là ai lớn mật như vậy, ngay cả mặt mũi Thái tử cũng không quan tâm, dám để Đông cung ta khó chịu?

Ta liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Bạch Liên, Tiểu Bạch Liên nhanh chóng hiểu ý, vẻ mặt ôn hoà nâng A Xương dậy, dẫn hắn đến một bên nhẹ lời khuyên giải an ủi, không bao lâu, nàng dở khóc dở cười trở lại.

"Gần đây cũng không biết là từ đâu nào truyền ra một lời đồn..."

Nàng quay đầu nhìn A Xương một cái, bỗng nhiên không nhịn được nở nụ cười."Nói Thái tử gia thực ra là Long Dương chi phích, cho nên đã vài năm nay, mới không hề sủng ái các mỹ nhân Đông cung. Mà người Thái tử thương yêu nhất luyến sủng nhất đó là..."

Nơi xa xa, tiếng khóc A Xương đột nhiên lại khóc to hơn nữa.

Ta thật sự không nhịn được, cười to ầm ĩ  mất thời gian một nén nhang mới nâng người xoa xoa ánh mắt, "A Xương! Làm sao sẽ là A Xương!"

Nói ra A Xương cũng hầu hạ Vương Lang bảy tám năm rồi, từ nhỏ chí hướng của hắn chính là học tập lão công công bên người Hoàng thượng, ở Tứ Cửu thành đã đặt mua một tòa nhà của mình, lại cưới Tiểu Tịch Mai làm đối thực (*) của hắn, thu dưỡng một hai đứa cháu trai làm con nuôi... Chính là tháng trước hắn vẫn vui mừng hân hoan nói cho Tiểu Tịch Mai, hắn đã tích cóp đủ hơn một ngàn lượng bạc, chỉ chờ Tiểu Tịch Mai đủ hai mươi lăm tuổi được thả ra ngày đó. A Xương như vậy làm sao sẽ có thể có cái gì mà yêu thích long dương âm thầm cùng Vương Lang đây!

(*) Cung nữ và Thái giám trong cung kết đôi chung sống

Tiểu Bạch Liên cũng cười đến mức sắp không thở nổi."Tin này Tiểu Tịch Mai còn không biết - - nếu không thì - - "

Nàng vừa lau nước mắt vừa tiếp tục nói cùng ta, "Nói là chuyện này mọi người vốn cũng không biết, nhưng lần trước có người cùng Thái tử đi Đại Báo Quốc cầu phúc... Thái tử gia dãn A Xương đi ra ngoài du lãm cảnh sắc, lúc đi thần sắc vô cùng thân thiết. Hai người rất có vẻ chàng chàng thiếp thiếp, không khéo lại bị người nhìn thấy, chuyện này mới để mọi người biết."

Ta lại không nhịn được cười rộ lên, "Quá đáng thương cho A Xương rồi!"

Ngày đó Tiểu thái giám đó tới cùng là ai, trong lòng chúng ta đều hiểu. A Xương bị khổ sở, lại không thể nói rõ vì bản thân, khổ sở trong lòng có thể tưởng tượng được, khó trách muốn giấu  Vương Lang tới tìm ta tới khóc phát tiết sự tủi thân trong lòng.

Cười cũng cười đủ rồi, ta để cho A Xương đừng khóc."Chuyện này là truyền từ người nào nơi nào tới, trong lòng ngươi có tính toán sao?"

Mặc dù A Xương cực kỳ thích khóc, nhưng đương nhiên cũng cực kỳ nhanh nhẹn, cực kỳ có năng lực.

Nghe được ta hỏi như vậy, hắn nháy mắt, lộ ra vẻ suy tư."Ý của nương nương là - - "

Ta chỉ điểm A Xương, "Chuyện này, vẫn phải làm rõ ràng sau lưng là ai hạ độc thủ. Nếu ngươi không hỏi được rõ, không ngại đến hỏi cha nuôi ngươi."

Cha nuôi A Xương chính là Mã nội thị bên người Hoàng thượng, hắn hầu hạ Hoàng thượng cũng hơn 30 năm rồi, uy vọng trong cung đương nhiên không phải như cung nhân nội thị bình thường có thể sánh, chính là ta thấy hắn, cũng cần phải khách khách khí khí gọi một tiếng "Mã công công".

Ánh mắt hồng hồng như con thỏ của A Xương lại trong sáng lại, hắn ha ha cúi đầu cầu xin ta, "Nương nương, chuyện này nếu như Tịch Mai cô nương biết.."

Ta không nhịn được nở nụ cười, "Ngươi yên tâm đi, Tịch Mai cô nương hẳn không đối xử với ngươi như vậy."

Thấy hắn vẫn còn đang nháy mắt, Tiểu Bạch Liên đơn giản nói toạc giúp ta, "Nếu đây là thật sự, ngươi cho là nương nương còn có thể bỏ qua cho ngươi sao?"

A Xương nhanh chóng hiểu được, hắn nhếch miệng cười, lại dập đầu mấy cái vang vang với ta, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Tiểu Bạch Liên cảm khái cùng ta, "Bình thường nhanh như chớp, cũng chỉ có ở chỗ Tiểu Tịch Mai vàng mới khiến hắn nơm nớp lo sợ, thật sự cẩn thận, e sợ động một tí là phạm lỗi! Chuyện này, hắn mà sợ phải khóc lên? Còn chẳng phải sợ Tiểu Tịch Mai..."

Ta nói, "Con người mà, luôn là như thế này, càng coi trọng cái gì, lại càng lo được lo mất."

Có thể tưởng tượng được, dù sao A Xương cũng là người trong cuộc, cũng đem lời này cho nuốt vào trong bụng, dặn Tiểu Bạch liên, "Đi gọi Liễu Chiêu huấn đến đi."

Chuyện này tới cùng là ai ở sau lưng phá rối, kỳ thật ta cũng ít nhiều biết được, chẳng qua Hoàng quý phi cần là cái gì, vẫn là cần mời Liễu Chiêu huấn tới cùng nhau bàn bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.