Lúc ra khỏi phòng tắm, bước chân ta cũng đã đỡ đi nhiều. Dù sao đây cũng là chuyện tốt, bởi vì ta phát hiện, nếu ta đi quá nhanh thì… đầu của ta sẽ đau, cứ căng lên, dù không đến mức khiến người ta hét lên nhưng cũng làm ta thấy không thoải mái.
Vương Lang còn ngồi bên giường chờ ta, thấy ta tiến đến thì hắn hỏi: “Có muốn ăn chút bánh không?”
Ta sờ lên bụng, vẫn cảm thấy đã uống không ít nước ở hồ Thái Dịch, nên lắc đầu nói: “Vẫn chưa đói.”
Vương Lang nhếch mày nhìn ta, rồi lấy một cái hộp nhỏ từ bên gối, mở ra đưa cho ta, nói rất dứt khoát: “Vậy thì uống thuốc đi.”
… Nếu biết thế thì ta đã ăn chút bánh rồi!
“Đây là gì thế?” Ta vừa bò lên giường vừa hỏi Vương Lang.
Vương Lang còn chưa tuyệt tình đến nỗi để người bệnh như ta rót nước, hắn xuống giường, mò mẫm trên bàn một lát rồi đưa một ly nước ấm cho ta, còn nói: “Ta bảo người điều chút bánh hoa hồng cho nàng, mau ăn lúc còn nóng. Quân thái y nói, nàng ngã nước bị ẩm và lạnh, phải ăn một viên gừng đường đỏ để đổ mồ hôi.”
Nóng thế này còn muốn ta đổ mồ hôi? Ta còn định cãi Vương Lang nhưng nhìn thái độ hắn ôn hoa nên đành lấy hộp ra, đành hít sâu một hơi nuốt viên thuốc xuống, lại hớp một ngụm nước lớn để làm tan hương vị đắng đó.
“Ngoan lắm.” Vương Lang xoa đầu ta tán thưởng.
Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là mùi thuốc, rất ghét vị cam thảo, thà rằng uống nước hoàng liên cũng không cần uống vị cam thảo hòa thuốc đăng chát. Đương nhiên Vương Lang biết điều này, hắn từng nắm mũi ta rót không ít thuốc. Hôm nay ta biểu hiện tốt như vậy, hắn tán thưởng thì ta cũng đáp lại.
Ta đắc ý hừ hừ, nói cho hắn biết: “Ta chẳng những ngoan mà còn rất lợi hại nữa đó. Hôm nay khi ta rơi vào nước, suýt nữa bị rêu cuốn chân. Nếu không phải ta gặp nguy không loạn, cúi xuống kéo nó ra thì sao có thể ở trong này nói chuyện với chàng được.”
Nói xong rồi ta mới thấy mình ngây thơ quá.
Đầu tiên, Vương Lang lăn lộn trong thâm cung đã lâu, từ nhỏ tới lớn dò dò từng bước, âm mưu quỷ kế gì chưa từng gặp qua, kéo cọng rêu mà thôi cũng chẳng là gì, người ta sao có thể thấy ta lợi hại được.
Thứ hai, chuyện này tự mình biết là tốt rồi, sao lại nói ra hù dọa người khác?
Vương Lang đúng là bị ta dọa, trên gương mặt tuấn lãng nhăn thêm vài phần nghiêm túc, môi mím chặt, sau đó…
Sau đó hắn gõ mạnh xuống đầu ta, gõ rất mạnh suýt nữa nổi cục trên đầu ta.
“Rảnh quá không làm gì, đi nói chuyện với Nguyên Vương phi, Bồng Lai các lớn như vậy mà nàng còn lên lầu trên cùng, còn chạy nhảy trên đó…”
Hắn vừa nói vừa giữ chặt cổ ta, giống như hận không thể bóp chết ta vậy: “Lần này có thể bình an thoát hiểm, là may mắn của nangf~”
Ta giãy cổ ra: “Vương Lang chết tiết, người ta bị kinh hãi lớn như vậy mà chàng còn cốc đầu ta.”
Hắn lại cười: “Ta chẳng những muốn cốc nàng mà còn…”
Trong giọng của Vương Lang còn chút sắc tình không thể phân biệt được, nhưng nói một nửa thì ngừng lại, treo lòng ta giữa không trung rồi mãi cũng không cho xuống dưới.
Ta vươn tay đập hắn: “Muốn làm gì thì chàng nói rõ đi, nói một nửa giữ một nửa, có ý gì hả!”
Nhưng trong lòng rất kích động, đầu lại hơi đau một chút, ta thấp giọng rên lên, phàn nàn với Vương Lang: “Ở cùng với Vạn Tuệ chẳng tốt gì cả. Nàng ấy thì hay rồi, Vương Anh rất giỏi, thoáng cái đã vớt nàng khỏi nguy hiểm, hại ta ở trong hồ Thái Dịch còn đụng đầu vào thuyền.”
Nhắc đến Vạn Tuệ thì cũng quan tâm đến nàng: “Nàng ấy không có việc gì chứ?”
Vương Lang suy nghĩ một chút, cũng không khẳng định lắm: “Chắc không có việc gì.”
Câu nói ngập ngừng của hắn đúng là lấy lòng ta, trong lòng ta đột nhiên có những cảm xúc lạ lẫm, như là dính vào chút mật ngọt, dù chỉ một chút trên đầu lưỡi nhưng lại ngọt vô cùng.
“Chàng kể chút chuyện sau đó cho ta đi.” Ta không còn buồn ngủ, mà bám lấy Vương Lang, chui vào ngực hắn yêu cầu: “Rốt cuộc cái đó đột nhiên lại sập, kỳ lạ quá mà?”
Vương Lang trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Kỳ quái hay không thì phải xem phụ hoàng nói thế nào.”
Công công ta là chủ một nhà, rất nhiều việc biết rõ trong lòng nhưng mọi người lại phải chờ ông ra nhạc dạo để làm việc, chuyện này làm lớn cũng được mà nhỏ cũng được, dù sao cũng phải rơi nón quan của vài người, còn đầu người có rớt hay không thì phải xem công công ta có vui hay không.
Đột nhiên ta thấy run run, nhưng nghĩ đến trong tích tắc bị ngã xuống nước kia, ta lại cảm thấy tâm cũng cứng rắn hơn.
Sống ở đây, có rất nhiều việc nên mềm là phải mềm, đều làm ầm tới mức này rồi, nếu còn ba phải cho xong việc thì Tô Thế Noãn ta đây thành ngươi thế nào? Để người ta khi dễ được nhưng không để khi phụ như thế.
“Vậy chàng tìm được thuyền ở đâu?” Nghĩ đến hắn đứng ở đầu thuyền cầm đèn, ta cười phá lên: “Chàng vậy mà cũng can đảm lắm đó nha, chàng không sợ Tam ca đến giữa hồ đánh chàng chết chìm rồi phủi đít đi làm thái tử hả?”
“Dù tam ca thiếu dây cót nhưng cũng không đến mức đó.” Giọng nói Vương Lang vẫn nhàn nhạt: “Rất nhiều việc, hắn sẽ không làm. Lúc ấy không thể nào đi cứu nàng được, hắn cùng ta đi tới lầu, đến bên bờ tháo một co thuyền qua cứu nàng. Ngày mai gặp hắn thì nàng nên cảm ơn một câu, không có võ công thâm hậu của hắn thì sợ rằng lúc ta đuổi tới thì nàng đã…”
“Ta còn chưa đến mức yếu như thế, không bơi được.” Tôi không phục nói: “Haiz, nghĩ đến phải cúi đầu cảm ơn cái đồ ngốc Vương Anh kia thì trong lòng đã không thoải mái rồi.”
Vương Lang cúi đầu cười rộ lên, tay hắn xoa tóc ta, thỉnh thoảng ấn một cái, hỏi ta: “Có đau không?”
Ta cũng chỉ lắc đầu, lo lắng hỏi Vương Lang: “Chàng nói ta bị đụng đầu có bị ngu không?”
Vương Lang suy nghĩ một chút, thận trọng trả lời ta: “Dường như sẽ không ngu hơn trước đâu.”
Hiếm khi hắn có hứng đấu võ mồm với ta, mặc dù khuôn mặt vẫn banh ra nhưng câu nào cũng chọc ta cười, ta bị hắn đùa như vậy thì cười phá lên.
Ta đang tính nói, cho dù ta bị đụng choáng váng thì hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh, không thể đổi Vạn Tuệ về làm Thái tử phi, nhưng không hiểu sao lời nói ra khỏi miệng lại đổi.
Ta nói: “Vương Lang, chúng ta sinh con đi.”
Đến khi nói xong ta mới ngạc nhiên ngớ ra, ta thật sự muốn sinh con.
Trước kia dù biết với thân phận của chúng ta thì nhất định phải mau chóng sinh con nối dõi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện giữa Vương Lang và Vạn Tuệ thì ta cũng mất hứng thú. Người như Vương Lang, nếu như hắn không thích ta thì một đứa bé sao có thể giữ được lòng hắn?
Lại nói, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chét, bởi vì ta là nguyên nhân chia rẽ uyên ương lưỡng tình tương duyệt, ta còn chưa tạo đủ nghiệt sao? Nếu toàn bộ đều đổ lên đứa nhỏ thì nó vô tội cỡ nào.
Thật ra ở sâu trong lòng ta, ta cũng hiểu rõ, cái gọi là trả thù chỉ là giả dối hư ảo, ta cũng biết rõ chuyện giữa Vương Lang và Vạn Tuệ, nói cho cùng không thể trách ra, không phải Hoàng thượng làm chủ thì ta sẽ không gả vào Đông cung. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đối tượng Vương Lang thích không phải ta thì ta cảm thấy trong lòng rất không vui.
Nhưng mà… bây giờ đã không còn giống lúc trước.
Vạn Tuệ rất giống Vương Lang, chuyện không nên nói, nàng quyết không nói cho ngươi biết, nhưng một khi nàng đã nói cho ngươi biêt thì quyết sẽ không nói dối. Nàng nói nàng không thích Vương Lang, nàng không hợp ý Thái tử gia này.
Lại nói, ta dần dần cũng có chút nghi ngờ, sợ rằng nàng thật sự có ý với Vương Lang —— nàng nhất định mù rồi mới cảm thấy tên mãng phu đó đáng yêu.
Nhưng bất kể thế nào, nếu bọn họ không lưỡng tình tương duyệt, vậy chuyện năm đó nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như theo nhu cầu, Vạn Tuệ muốn gả cho Thái tử, kéo dài quyền thế nhà Vạn gia. Mà Vương Lang thì sao?
Ta lại nghĩ đến lời Vương Lang.
Hắn nói: “Bài học thứ nhất, chính là đọc hiểu tâm tư ta.”
Vương Lang chắc hẳn vẫn rất để ý ta, nếu hắn không thèm để ý ta thì đêm nay cũng không nóng nảy gấp gáp tới cứu ta như vậy, hắn sẽ chỉ hững hờ đứng trên Bồng Lai các, bàng quan sinh tử của ta.
Nhưng nếu như hắn yêu thích ta thì sao năm đó lại muốn chọn Vạn Tuệ? Chẳng lẽ ta thực sự không tốt, thật sự không mạnh như Vạn Tuệ, thật sự kém đến nỗi không xứng làm Thái tử phi của hắn, chỉ có vạn bất đắc dĩ hắn mới chọn ta?
Đột nhiên ta hiểu ra, hoặc là do ta chưa bao giờ dám đối mặt, cũng không phải là tâm ý của Vương Lang với ta, mà là của ta mới đúng. Thậm chí ngay cả ta thích Vương Lang thế nào cũng không xử lý được cho tốt… Như vậy ta sao có thể để hắn thích?
Mà dù sao, tâm tư của hắn đối với Vạn Tuệ, cũng chỉ là phần tình cảm đơn phương, nếu Vạn Tuệ không đáp lại thì phần tình cảm này sẽ phai màu theo năm tháng, sẽ dần dần lắng đọng trong hồi ức. Cùng hắn đi hết cả đời, còn có thể là ta.
Muốn ổn định trong trái tim hắn, bắt lấy ánh mắt hắn, lại củng cố địa vị vững chắc của Đông cung, và địa vị Thái tử phi của ta, biện pháp tốt nhất, chính là ——
“Vương Lang, chúng ta sinh đứa con đi.” Thấy Vương Lang không trả lời, ta lặp lại, chọt vào ngực hắn, mím môi nói: “Sau này, chàng ngủ sau nguyệt sự của ta đi, đừng xếp giữa hai lần nguyệt sự nữa.”
Vương Lang không trả lời, hắn chỉ nắm tay ta, nắm chặt đến mức ta cảm thấy đau, mãi sau hắn mới nói nhỏ: “Vào khoảng giữa hai lần nguyệt sự mới dễ thụ thai nhất.”
Ta trừng mắt, tức giận nói: “Linh tinh. Rõ ràng sau nguyệt sự một thời gian ngắn dễ mang thai nhất. Liễu Diệp Nhi nói cho ta biết!”
“Trước khi ca ca nàng đi chinh chiến, Liễu chiêu huấn muốn mang thai con của vị kia, cũng không phải một hai tháng, nàng xem nàng ta có thành công chưa?” Giọng Vương Lang lạnh nhạt hơn vài phần. Mỗi lần nhắc tới Liễu chiêu huấn, hắn đều lạnh lùng như thế. Như là ta đưa Liễu chiêu huấn vào cung nhân lúc hắn không có ở đây là đã phạm vào sai lầm lớn cỡ nào. “Đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, nàng cứ hỏi Quân thái y là biết thời gian nữ nhân thụ thai dễ nhất, chính là năm ngày mà nàng thị tẩm.”
Tin tức này rất bình thường, nhưng lại khiến ta không nói ra lời, nghĩ mãi đến khi trời sáng, ta mới chìm vào giấc ngủ say.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]