Được rồi, hắn cảm thấy hắn từng này tuổi rồi mà còn để ý nụ hôn đầu tiên thì có chút khác người, thế nhưng Tần Nhạc nói chỉ là hôn mà thôi khiến hắn có chút không tiếp thu được. 
Đứng ở nơi đó nhớ lại bộ dáng Tần Nhạc lúc rời đi, tâm loạn thành một đoàn, Tư Đồ Lân Thiên che ngực cảm thấy mình đại khái bị bệnh rồi, không thì tại sao trái tim lại suốt ngày đập loạn? Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lân Thiên lái xe đến phòng khám tư nhân của Bạch Tử Huyễn. 
Thấy hắn đến, Bạch Tử Huyễn có chút kinh ngạc: "Sao cậu đến đây?" 
"Tớ đến xem bệnh, cậu xem cho tớ, tim tớ hình như xảy ra vấn đề, cứ hay đập mạnh." Tư Đồ Lân Thiên che ngực một bộ sắp chết, Bạch Tử Huyễn quét mắt nhìn hắn: "Hoảng hốt?" Cầm ống nghe bệnh muốn nghe cho hắn, lúc này từ bên trong chạy ra một đứa trẻ ba tuổi, miệng hô: "Cha, cha, ba ba cho con hai khối đường, cho cha một khối." 
Nhìn nhóc đem đường trong tay để lên bàn, Bạch Tử Huyễn sủng nịch sờ sờ cái đầu nhỏ: "Cảm ơn bảo bối, gọi chú đi." 
"Chào chú, con là Bạch Thành Thư, chú có thể gọi con là Tiểu Thư." 
Tư Đồ Lân Thiên nhìn ngũ quan thằng nhóc có tám phần giống Bạch Tử Huyễn, cả người không khỏe: "Mẹ nó, Bạch Tử Huyễn cậu thật không có nghĩa khí, con đã lớn thế này mà cậu cũng không nói cho bọn tớ biết, cậu có ý gì a, cậu không phải đang đi tìm người sao, sao cả con cũng có luôn rồi?" 
"Là con của tớ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-kim-long-noi/1330004/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.