Chương trước
Chương sau
Diệp Lam rời đi khiến Võ Chí Dũng hiểu ra một chút về chuyện của Diệp Phong, quá khứ đã là quá khứ, hắn cảm thấy truy cứu tường tận sự tình lúc đó cũng chẳng được ích gì, hiện tại Diệp Phong đã là người của hắn, hắn sẽ hết lòng thương anh quý trọng anh, khiến anh quên đi đau khổ trong quá khứ.
Đổi lại với trước đây, Võ Chí Dũng sợ rằng sẽ không tin nổi mình lại có thế yêu một người đến vậy, hơn nữa, người này lại là đàn ông giống như hắn. Có lúc hắn nghĩ, nếu không có lần say rượu loạn tính kia, họ cũng không thể đến với nhau. Hắn sẽ không chú ý tới Diệp Phong, họ chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau, cứ sống cuộc sống riêng của mỗi người.
Cuộc sống của hắn vì Diệp Phong mà thay đổi, thậm chí còn nghĩ đến sinh hoạt tương lai của họ — ở cùng phòng, ngủ cùng giường, sáng sớm mở mắt là có thể thấy khuôn mặt say ngủ của đối phương. Hắn sẽ không quấy rầy anh, sẽ thưởng thức dáng ngủ của anh, nhìn những sợi tóc lúc thường luôn ngay ngắn của anh rối bời lộn xộn, sẽ gạt tóc mái hôn lên vầng trán trơn nhẵn của anh, bắt đầu một ngày thật bình thường.
Mỗi ngày sau này, hắn đều sẽ có Diệp Phong, Diệp Phong cũng sẽ có hắn.
Nghĩ tới đây, Võ Chí Dũng bất tri bất giác nhìn về phía văn phòng vách thủy tinh của Diệp Phong. Qua lớp thủy tinh trong suốt tuy không nhìn thấy thân ảnh Diệp Phong nhưng chỉ cần biết rằng anh đang ở bên trong sẽ nghĩ giữa hai người chẳng có chút khoảng cách, giống như Diệp Phong chỉ ở ngay trước mặt hắn mà thôi.
Võ Chí Dũng không biết thói quen của Diệp Phong khi vừa ngẩng đầu rời tài liệu là sẽ nhìn quanh văn phòng lớn bên ngoài. Cấp dưới biết anh cũng không phải một thủ thưởng vô tình nghiêm khắc đến không có nhân tình, bộn rộn một lát lại lén giở chút trò làm biếng buôn chuyện một hồi anh cũng luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Có khi nhìn qua lớp thủy tinh có thể thấy họ nói chuyện gì thú vị đến cười thật tươi cũng đã trở thành chút hứng thú cho công việc khô khan của anh.
Từ khi anh thầm thích Võ Chí Dũng, bức tường thủy tinh này vừa lúc trở thành công cụ để anh nhìn lén Võ Chí Dũng. Anh thích cầm một tách cà phê nóng, vắt chân ngồi trước vách thủy tinh, quang minh chính đại nhìn Võ Chí Dũng ôm đầu giải quyết vấn đề khó khăn, gấp đến độ sắp đụng cả đầu vào máy tính. Anh em quan hệ tốt nhất với hắn là Hác Đạt vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai động viên hắn, hắn tức giận đấm cho tên anh em tốt chẳng giải quyết được chút vấn đề thực tế một cái, lại vùi đầu tra tư liệu.
Võ Chí Dũng quan hệ với mọi người không tệ, sau khi thỉnh giáo mấy tiền bối phát hiện ra vấn đề ở đâu mới vội vàng ngồi vào chỗ, lại vùi đầu làm việc.
Diệp Phong rất ước ao sinh hoạt đơn thuần mỗi ngày của Võ Chí Dũng. Vì anh lái xe nên mỗi lần tan tầm đều có thể sớm chạy tới quán cà phê trên đường Võ Chí Dũng tan sở đi qua, ngồi ở vị trí gần đường nhất đợi hắn đạp xe qua.
Tan tầm là lúc nhiều người qua lại nhất, xe đạp trái lại trở thành phương tiện giao thông tiện lợi nhất. Võ Chí Dũng dừng lại trước vạch qua đường chờ đèn xanh, anh lại lẳng lặng nhìn hắn, một giây cũng luyến tiếc không rời, rất sợ chỉ chớp mắt một chút hắn sẽ rời khỏi đường nhìn của mình.
Hôm nay Võ Chí Dũng là người yêu của anh, anh vẫn như cũ thích qua vách thủy tinh nhìn hắn. Tựa như lúc này đây, Võ Chí Dũng nhìn về phía vách kính sẽ không thấy anh, nhưng anh có thấy hắn.
Buông văn kiện, Diệp Phong cầm cà phê tới trước vách kính. Ánh mắt đối diện Võ Chí Dũng, thú vị nhìn hắn uể oải cúi đầu tiếp tục làm việc, một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía này, hiển nhiên là không cam lòng.
Trong lòng khẽ động, Diệp Phong không kìm được chạm lên tấm kính, môi mỏng dán lên thủy tinh lạnh lẽo. Một chút lạnh lẽo lưu lại trên môi, hôn lên người yêu đang chẳng hề biết gì.
“Cậu không đặc biệt muốn cái gì sao?”
“Chính là câu kia, đem anh cho tôi, tôi sẽ có đại lễ đáp lại.”
Nhớ tới đáp án câu hỏi sáng nay, Diệp Phong không khỏi lắc đầu.
Mặc kệ là đại lễ dạng gì cũng không quan trọng, thế nhưng vẫn vô cùng phấn khích chờ mong quà tặng đầu tiên Võ Chí Dũng dành cho anh.
Cà phê nóng bốc khói tỏa ra hương thơm tinh khiết nồng đậm, thấm vào mỗi góc, vương vất thật lâu, như giữa chính bọn họ.
Diệp Phong nhẹ mỉm cười, chìm đắm bên trong.
Đỗ xe xong, Diệp Phong đi vào một cửa hàng đồng hồ, nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy anh lập tức nhiệt tình bắt chuyện.
-Hoan nghênh tới cửa hàng, đồng hồ ông Diệp đặt làm đã xong rồi đây.
Nhân viên cửa hàng mở một cái hộp, mặt đồng hồ màu vàng khảm những viên kim cương nhỏ tượng trưng cho mười hai tiếng đồng hồ, kim đồng hồ cùng màu, vỏ và dây đeo là màu bạc.
Cầm đồng hồ lên, Diệp Phong tỉ mỉ quan sát. Đồng hồ đeo tay cao quý trang nhã hai màu vàng bạc vẫn là lựa chọn tốt nhất, tạo hình đơn giản ưu nhã vô cùng thích hợp với Võ Chí Dũng quanh năm mặc âu phục đeo cà vạt trong phòng làm việc. Hơn nữa giữa dây đồng hồ còn cuốn một vòng màu vàng khiến nó lại mang cảm giác tinh thần phấn chấn.
Diệp Phong là khách quen của cửa hàng này, đồng hồ đặt làm lần này lại cố ý khắc tên của mình ở chỗ khó nhìn thấy. Anh biết đây rõ ràng là việc làm vô cùng ấu trĩ nhưng đây là món quà đầu tiên anh tặng Võ Chí Dũng, có ý nghĩa rất đặc biệt, hi vọng trên người Võ Chí Dũng có một vật mang tên anh.
Vuốt ve nơi được khắc tên, Diệp Phong gật đầu với nhân viên cửa hàng một chút, cẩn thận bỏ lại vào hộp sau đó quét thẻ trả tiền.
-Ông Diệp, hoan nghênh ông lần sau lại tới.
-Ừm.
Ra khỏi cửa hàng đồng hồ là khu phố trung tâm phồn hoa náo nhiệt, lúc nào cũng có thể thấy được những cặp tình nhân khoác tay nhau, mấy em nhỏ đáng yêu sôi nổi hoạt bát lôi kéo tay ba mẹ. Mỗi người đều bình thường vui vẻ hạnh phúc khiến anh thật ước ao.
Diệp Phong siết chặt chiếc hộp trong túi. Mỗi ngày ở bên Võ Chí Dũng cũng đều vui vẻ hạnh phúc bình thường như vậy. Từng giọt từng giọt thấm vào tâm linh, dường như toàn bộ thế giới này đều bởi tồn tại của người đàn ông này mà trở nên tươi đẹp, tươi đẹp đến không nói nên lời.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua cửa hàng trang sức đối diện, mặt tiền trang trí xa hoa, cửa sổ sát đất dán quảng cáo khổ lớn, ngón tay mảnh khảnh mang nhẫn kim cương đặt trên vòng cổ bằng vàng. Ánh sáng rực rỡ tươi đẹp tỏa ra không biết là do người hay do những châu báu này.
Diệp Phong hoảng hốt, khuôn mặt vốn đang vui vẻ trở nên trầm tĩnh, đôi mắt u ám thẳng tắp nhìn một đôi tình nhân giữa đám đông tình nhân trên đường. Cô gái tóc dài xinh xắn đáng yêu, chàng trai mặc áo khoác thoải mái màu sữa, quần jean lam nhạt, vô cùng sáng sủa đẹp trai. Không biết chàng trai nói đùa gì đó, cô gái kia cười khúc khích, vô cùng thân thiết đấm vào ngực anh ta, hai người cứ như vậy trò chuyện tay trong tay không rời vào tiệm trang sức.
Cách một con đường, Diệp Phong nghe không rõ lắm họ nói gì, nhưng từ trên mặt có thể thấy họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, không giống như vừa mới quen chút nào.
Diệp Phong nghĩ mình hẳn sẽ đau khổ, cũng có thể là phẫn nộ, nhưng cái gì cũng không thấy. Trái lại tiến vào xe đậu ở nơi khó nhìn thấy rồi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn chằm chằm vào tiệm trang sức đến đờ người ra.
Đã tới mức đi mua trang sức cùng nhau rồi sao?
Diệp Phong hít vào một ngụm khói khiến vị đắng chát chậm rãi lan tràn.
Võ Chí Dũng mới đi làm, cũng không quá giàu có, hôm nay lại nắm tay một cô gái đi vào tiệm trang sức, có thể thấy quan hệ của họ đã tiến tới mức nào.
Hẳn đã nói chuyện cưới xin rồi.
Diệp Phong suy nghĩ lại nghĩ, nhả ra một vòng khói dài, khói xanh tràn ngập cả xe cũng không ngăn được hình ảnh Võ Chí Dũng mơ hồ qua cửa sổ sát đất. Bởi họ quay lưng về phía anh, anh không thấy rõ lắm rốt cuộc họ mua cái gì, chỉ thấy Võ Chí Dũng lắc đầu, cô gái kia lại hứng thú bừng bừng chỉ hướng một quầy hàng.
Võ Chí Dũng lại lắc lắc, không biết hắn nói gì đó khiến cô gái kia hoảng sợ, một hồi lâu mới ôm cánh tay Võ Chí Dũng lay lay làm nũng. Võ Chí Dũng bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, đưa cho cô gái. Cô gái nhìn điện thoại không nỡ rời mắt, hơn nửa ngày mới ghé vào tai Võ Chí Dũng nói thầm.
Diệp Phong hít mạnh một hơi thuốc, không thèm xem nữa, không muốn nhìn thấy một màn thân mật này. Nhưng một màn này đã in sâu trong đầu thế nào cũng không thể tiêu tan.
Đợi hai người kia ra khỏi cửa hàng trang sức, Diệp Phong cũng đã hút xong điếu thuốc thứ ba. Dụi tắt tàn thuốc, anh không biết mình chờ mong cái gì, lại mở cửa xe đi thẳng đến tiệm trang sức.
Điều chỉnh nét mặt một chút, Diệp Phong đẩy cửa tiệm, không nhanh không chậm đến quầy hàng vừa tiếp Võ Chí Dũng. Không nhìn đến nhân viên đang bắt chuyện, Diệp Phong chỉ liếc mắt đã thấy quầy hàng bán cái gì — nhẫn.
Quầy hàng Võ Chí Dũng đứng đều là bán nhẫn, chỉ khác nhau ở chỗ là bán nhẫn đôi hoặc đơn.
Diệp Phong nắm chặt tay, chờ mong còn sót lại bỗng chốc sụp đổ, đến đau đớn khi móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không phát hiện. Thế nhưng biểu cảm lại bình tĩnh dị thường, không thấy dù chỉ một chút khác thường.
Anh sớm biết tới kết cục này, tại sao còn chưa từ bỏ?
Không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý chia tay sao? Vì sao vẫn còn kì vọng?
Diệp Phong nghĩ mình thực nực cười, tự làm tự chịu, trách ai được đây.
Anh day day thái dương, cười cười xin lỗi nhân viên bán hàng, giọng hơi khàn khàn nói:
-Xấu hổ quá, tôi chỉ đến xem có nhẫn vừa ý không, ở đây hình như không có nhẫn tôi cần rồi.
Liếc mắt nhìn lại chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ lần nữa, Diệp Phong thất hồn lạc phách ra khỏi tiệm trang sức.
Ngồi trong xe, Diệp Phong hút hết điếu này đến điếu khác nghĩ quẩn quanh. Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm tay bên trái, nghĩ đến chuyện kết hôn này anh sợ rằng cả đời này sẽ không đeo nhẫn cho mình.
-Ha ha…
Khô khốc cười một tiếng, Diệp Phong úp sấp lên tay lái cười tự giễu — anh quả nhiên không biết tự thỏa mãn, vậy mà vọng tưởng lưu lại ấn kí trên một người không thuộc về mình, dù có để lại thì cũng có thể làm sao? Đến cuối cùng vẫn chỉ còn một mình anh.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Diệp Phong cầm điện thoại ấn số của Võ Chí Dũng.
-Này, Diệp Phong, anh ở đâu?
Anh trầm mặc hồi lâu, không biết nên nói gì, trong đầu trống rỗng đến đáng sợ.
-Diệp Phong, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?
Đối phương nhận thấy anh khác thường, lo lắng hỏi.
Diệp Phong tham lam nuốt vào giọng nói quan tâm của hắn. Muốn hỏi cô gái kia là ai, quan hệ gì với hắn, nhưng lý trí lại ngăn anh thốt ra, bên tai tất cả đều là lời thăm hỏi lo lắng của Võ Chí Dũng.
-A Dũng, tôi yêu cậu.
-Hô…
Võ Chí Dũng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
-Anh làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, anh đang ở đâu? Tôi đi đón.
-Mỗi lần đều đi xe đạp đến đón tôi, lúc quay về lại đem xe đạp thả vào cốp xe, da mặt của cậu càng ngày càng dày rồi đấy.
Giọng nói ra vẻ ung dung mà chế nhạo Võ Chí Dũng.
-Xe đạp vừa an toàn vừa bảo vệ môi trường, còn rèn luyện thân thể.
Võ Chí Dũng không cảm thấy mất mặt chút nào, cười hì hì phản bác.
-A Dũng.
-Ừ?
-Tuy chúng ta không có tương lai, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên cậu.
Đây mới là lời chân thật nhất của Diệp Phong.
-Nói cái gì ngốc như vậy, chúng ta sao mà không có tương lai?
Nếu như Diệp Phong ở trước mặt hắn lúc này, Võ Chí Dũng nhất định sẽ ôm bờ vai anh mà nói, tương lai của họ ở gần ngay trước mắt.
-Tôi đã nghĩ rõ ràng tương lai của chúng ta rồi. Tôi muốn trở thành người yêu của anh, người nhà của anh. Diệp Phong, tôi rất tham lam đúng không, còn anh thì sao? Anh muốn trở thành người yêu của tôi, người nhà của tôi chứ?
Lời thâm tình êm tai như vây ai có thể không động tâm? Diệp Phong rõ ràng cảm thấy chính mình đã động lòng, tay cầm điện thoại đã kích động run lên. Anh tự lừa dối bản thân là mình tin vào thực tâm của Võ Chí Dũng, phóng túng lần này, sau đó bọn họ ai cũng không phải là gì của người kia nữa.
-Cậu luôn biết tôi muốn cái gì nhất mà.
Diệp Phong cười nói.
-Đó là đương nhiên. Nếu tôi không biết anh muốn cái gì nhất thì làm sao mà yêu anh được?
Võ Chí Dũng vô cùng đắc ý.
Diệp Phong phát hiện mình càng ngày càng thích hắn, tới nỗi tim cũng đau đớn.
-Tôi muốn cậu, cậu đến nhà tôi đón tôi đi.
-Tôi lập tức đến! Gác máy trước nhé!
Võ Chí Dũng mừng rỡ cúp điện thoại.
Diệp Phong buông điện thoại châm một điếu thuốc chậm rãi hút, nhìn chằm chằm dòng người qua lại ngoài cửa sổ đến đờ người. Đến tận khi hút xong điếu thuốc mới lái xe về nhà.
Đã quen đi ô tô, Diệp Phong không được tự nhiên ngồi sau xe đạp, hoàn toàn không biết phải đặt tay ở đâu. Võ Chí Dũng kéo tay anh đặt trên thắt lưng mình.
-Ôm là được rồi.
Mặt dán vào tấm lưng rộng của Võ Chí Dũng, nhiệt độ cơ thể ấm áp qua áo phông truyền đến. Diệp Phong không khỏi hít sâu một hơi, quả nhiên khắp khoang mũi đều tràn ngập mùi của Võ Chí Dũng, hai tay bất tri bất giác ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Gió mát nhẹ lướt bên tai, lòng Diệp Phong bình ổn thêm vài phần, vẻ mặt thỏa mãn úp sấp phía sau lưng Võ Chí Dũng. Nhắm mắt nghe tiếng hít thở hơi dồn dập lúc Võ Chí Dũng đạp xe, bất chấp xung quanh thế nào ồn ào, thế gian thế nào phồn hoa so ra cũng kém giờ này khắc này. (Ôi hai bạn trẻ trâu lãng mạn quá *v*~)
Bọn họ ra ngoài hẹn hò ăn uống, ăn xong cơm, Võ Chí Dũng kéo Diệp Phong đi xem phim. Mỗi người ôm một túi bỏng cùng một cốc Coca, hứng thú của Diệp Phong hiển nhiên không phải đặt ở bộ phim, chỉ hết miếng này đến miếng khác xử lý bỏng. Võ Chí Dũng lại hăng hái bừng bừng giới thiệu bộ phim hiện đại huyền huyễn này, ai là người xấu, ai là người tốt, người nào yêu người nào, người nào cũng yêu người nào.
Diệp Phong chăm chú nghe hắn giới thiệu, ánh mắt dường như cũng chăm chú thưởng thức bộ phim. Võ Chí Dũng nghiêng mặt liền thấy biểu tình một mực chuyên chú này của anh, đường nét nhu hòa, sống mũi thẳng, môi mỏng phớt hồng, còn có biểu tình kia dường như đều đang mê hoặc hắn.
Võ Chí Dũng không chút nghĩ ngợi sáp mặt lại lén hôn một cái. Diệp Phong nhất thời kinh hãi, Võ Chí Dũng cố ý liếm một chút nơi vừa mới hôn xong, dấu nước còn lưu lại rõ ràng.
Tim Diệp Phong đập bang bang, may là bọn họ chọn một góc khuất nên không ai phát hiện Võ Chí Dũng hôn anh. Ngay cả như vậy Diệp Phong vẫn càng hoảng sợ, sắc mặt không tự nhiên rời đi.
Tuy nhìn không rõ lắm nhưng Võ Chí Dũng thấy được vành tai Diệp Phong đỏ ửng lên, vệt đỏ nhiễm lên khuôn mặt càng thêm mị hoặc.
Võ Chí Dũng lấp kín môi anh, dùng thanh âm chỉ họ nghe được ra lệnh:
-Ngậm lấy đầu lưỡi tôi.
Ở nơi công cộng khiến Diệp Phong không dám lớn mật hôn môi cùng hắn, sợ hãi ôm lấy đầu lưỡi đang xông tới của Võ Chí Dũng. Vừa chú ý động tĩnh bốn phía, vừa quấn lấy đầu lưỡi kia.
Võ Chí Dũng không chịu nổi sự chậm chạp của anh, đầu lưỡi cố ý quấy rối khoang miệng anh khiến anh không thể phân tâm, tập trung tinh thần đối phó với “kẻ xâm lược” đang muốn gì làm nấy.
Từng tấc khoang miệng đều bị liếm qua, Diệp Phong có cảm giác như mình đang bị thăm dò tuần tra, mềm yếu biểu thị thần phục. Lúc này Võ Chí Dũng mới rời miệng anh, liếm sạch sẽ nước bọt chảy ra trên khóe miệng anh.
-Ưm…
Đột nhiên, một bàn tay cách đũng quần vuốt ve nơi yếu hại, miêu tả hình dạng phân thân gồ lên.
-A…
Diệp Phong không dám lớn giọng rên rỉ, nhưng tiếng rên rỉ rất nhỏ lại đặc biệt mê người, qua khe hở trên khóe môi mỏng có thể thấy được đầu lưỡi bên trong. Đầu lưỡi Võ Chí Dũng sắc tình đảo qua khe hở kia, động tác dưới tay lại mạnh thêm một chút, Diệp Phong ngắn ngủi ưm một tiếng, như giục hắn nhanh thêm một chút.
Kéo khóa xuống, Võ Chí Dũng vói vào trong quần Diệp Phong. Quần lót sợi bông luôn mềm mại thoải mái vây lấy phân thân, chỗ đầu đỉnh rõ ràng hơi ẩm ướt.
Ngón tay miêu tả hình dạng đầu đỉnh, Võ Chí Dũng kề bên tai Diệp Phong phun ra hơi thở nóng hổi:
-Anh ướt rồi.
Ngôn ngữ hạ lưu không chỉ khiến Diệp Phong xấu hổ, thân thể cũng trở nên mẫn cảm hơn, *** dịch lên tục chảy ra linh khẩu, làm ẩm ướt cả vải ở vị trí đầu đỉnh. Anh vội vã kẹp chặt chân, Võ Chí Dũng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt sung sướng xem tiếp phim, tay kia lại vẫn ở trong quần Diệp Phong lục lọi.
Diệp Phong kẹp chân càng chặt, cái tay kia lại càng chen vào giữa hai chân, xoa đùi non của anh, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại đâm vào viên bi của anh.
Anh cực lực không để ý đến bàn tay đang làm loạn giữa hai chân, thế nhưng cảm giác hạ thể bị âu yếm lại rõ ràng không thôi. Dương vật cứng rắn chỉ cần sờ thêm vài cái là có thể bắn ra, lỗ nhỏ quen được đàn ông thao lại khổ sở mấp máy.
Đang trong rạp chiếu phim khiến anh không nói nên nổi chữ “muốn”, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
Võ Chí Dũng quay sang cười xấu xa.
-Lần tới anh cũng đùa với tôi như vậy đi.
Trong đàu hiện lên túi tinh nặng trịch của Võ Chí Dũng, mỗi lần va chạm hai viên thịt căng đầy sẽ đánh lên mông, Diệp Phong chỉ cảm thấy cổ họng khát khô. Anh liếm liếm khóe miệng khô khốc, Võ Chí Dũng săn sóc đưa Coca đến bên miệng anh, cổ họng theo động tác nuốt vào mang đầy tính cảm dụ dỗ ý chí vốn chẳng vững vàng của người đàn ông.
Theo săn sóc của hắn, Diệp Phong dần mở chân, cái tay kia không hề trở ngại tìm được phía sau, hậu môn hơi ướt át. Một ngón tay thử cắm vào thăm dò, tràng bích mút chặt lấy ngón tay. Võ Chí Dũng lập tức đưa đẩy ngón tay, lúc miết lúc ấn, lúc móc kích thích tràng thịt ấm mềm, chậm rãi rút ra lại cắm vào.
Hơi thở Diệp Phong dần hỗn loạn, mỗi động tác của ngón tay ở cửa mình đều biết làm thế nào để khiêu khích anh. Mà anh mỗi lần hô hấp đều không tự chủ được co rút lại dũng đạo, khiến lỗ nhỏ bắt lấy từng chút từng chút khoái cảm.
Càng không no đủ càng cảm giác rõ ràng động tác của ngón tay, lúc co rút lúc hút vào. Nhưng một ngón tay căn bản không thỏa mãn được anh, dục vọng khiến Diệp Phong quay sang chăm chú nhìn Võ Chí Dũng.
Sườn mặt cương nghị hấp dẫn Diệp Phong, anh muốn hôn lên mặt đối phương, muốn nói cho hắn là chưa đủ, thế nhưng đang ở nơi công cộng, anh không dám làm như thế.
Võ Chí Dũng làm sao mà không biết tình trạng của anh? Chỉ mặt mình nói.
-Hôn một cái.
Thừa lúc không ai thấy, Diệp Phong nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, trong cơ thể lập tức lại cắm thêm một ngón tay. Hai ngón tay xoay tròn ra vào, mỗi lần đều vào tận sâu, dùng lực không làm thương tổn anh gảy móc tràng bích. Tràng bích non mềm không chịu nổi kích thích, kịch liệt mấp máy, phân bố ra dịch ruột non trơn dính.
-A…
Diệp Phong nghe thấy mình rên rỉ hơi lớn tiếng vội vã bịt chặt miệng. Lúc này, Võ Chí Dũng lại cắm thêm vào một ngón tay.
Ba ngón tay trong cơ thể càn quét ra vào, móng tay gãi đến sát điểm mẫn cảm, khoái cảm tê dại từ hạ thể truyền đến. Diệp Phong hơi ngửa đầu, hai tay nắm chặt thành ghế, chân mở thật lớn để cái tay kia thuận lợi hoạt động.
Ánh mắt Võ Chí Dũng vốn chưa từng rời Diệp Phong. Dáng vẻ anh dù sớm đã trầm mê lại cố sức khắc chế mà không được, ngon miệng đến mức khiến hạ thể hắn phát đau như muốn nổ tung. Chỉ có cắm vào cái “miệng” nho nhỏ phía dưới này mới có thể thư giải. Thế nhưng hắn lại càng muốn nhìn thấy khuôn mặt Diệp Phong lúc cao trào.
Khoái cảm *** khiến phân thân căng đầy quần lót, đầu đỉnh ướt át không ngừng, cả thứ ấy đều bị quần lót ướt đẫm thấm ướt. Phía sau tuy rằng không chảy ra nhiều dịch thể như phía trước nhưng cũng đủ khiến Diệp Phong cảm thấy mình đã ướt. Nhất là khi ngón tay ra vào, cảm giác ẩm ướt lại càng thêm rõ ràng.
Đầu ngón tay chà xát quanh điểm mẫn cảm, từng chút tới gần nó. Thằng nhỏ của Diệp Phong cũng trở nên càng cứng hơn, dày vò khi chờ đợi cao trào tới.
Nhanh hơn một chút… Chỗ đó chỗ đó… Đúng là chỗ đó…
Trong đầu nôn nóng thúc giục ngón tay nhanh lên một chút ấn lên điểm mẫn cảm, đến nỗi Diệp Phong phải nâng mông lên. Rốt cuộc ngón tay cũng đụng được đến điểm mẫn cảm, ba ngón tay không còn dịu dàng xoa ấn nữa mà giờ cắm rút thật nhanh.
Diệp Phong nghe từ hạ thể truyền đến tiếng lách chách lách chách. Đó là tiếng nước do ngón tay đang quấy đảo lỗ nhỏ của anh phát ra. Khoái cảm mãnh liệt khi ngón tay chọc lên điểm mẫn cảm khiến anh cắn môi không cho mình rên rỉ lên tiếng.
Tất cả đều im lặng tiến hành trong bóng tối, chỉ nhờ tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ thỉnh thoảng phát ra của Diệp Phong mới có thể biết được hai người đang làm chuyện tốt đẹp gì.
Người yêu bên cạnh sắc mặt ửng hồng, tiếng rên rỉ không rõ ràng nhất nhất mê hoặc cảm quan Võ Chí Dũng. Lỗ nhỏ ướt át quấn chặt lấy ngón tay hắn, nóng không tả xiết. Võ Chí Dũng đã chẳng còn tâm trạng xem phim nữa, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Diệp Phong đang kháng cự khoái cảm.
Vuốt ve mặt Diệp Phong, Võ Chí Dũng thương yêu hôn lên đôi môi đã bị cắn đến trắng bệch. Hương vị ngọt ngào trào dâng trong lòng, thúc đẩy hắn tiếp tục xâm phạm phía trong đang thít chặt của Diệp Phong, công kích một điểm trí mạng.
Sớm đã lên cao trào, Diệp Phong muốn thét chói tai nhưng lại không thể. Để dời lực chú ý, anh tập trung hôn lại Võ Chí Dũng. Nhưng từng đợt khoái cảm gặm nhấm thân thể càng thêm mẫn cảm, xâm chiếm thần kinh căng thẳng của anh.
Không biết từ lúc nào bàn tay to lớn đã tiến vào áo anh nắm lấy một đầu nhũ, miết mạnh một cái. Thần kinh không chịu nổi một kích bỗng chốc tan vỡ, trong đầu nhất thời trống rỗng, lỗ nhỏ kịch liệt co rút, ngón tay trái lại ra vào nhanh hơn.
A —
Diệp Phong thét chói tai bắn tinh nhưng tiếng thét còn ngập chìm trong cái hôn của Võ Chí Dũng, nước mắt không khống chế cuồn cuộn chảy xuống. Võ Chí Dũng kích động gặm cắn môi anh, thưởng thức mùi vị nước mắt chảy vào trong miệng, ngón tay lưu luyến đâm chọc lỗ nhỏ đang co rút.
Khi Diệp Phong lần nữa đứng lên, hắn kéo anh rời khỏi buồng chiếu phim tối tăm, túm vào nhà vệ sinh.
Khóa xong cánh cửa buồng riêng, Võ Chí Dũng kéo Diệp Phong qua ôm chặt hôn môi. Hắn thích dáng dấp Diệp Phong bị hôn đến mơ màng không thở nổi, đến nước bọt cũng nuốt không hết. Diệp Phong như vậy càng làm hắn kích động.
Giật quần bò, Võ Chí Dũng móc ra côn thịt thật lớn, kéo tay Diệp Phong đặt lên trên.
-Diệp Phong, sờ sờ nó đi.
Quy đầu đã căng ra thành hình nửa cung tròn, linh khẩu hơi mở phun ra *** dịch. Diệp Phong vừa sờ một cái lòng bàn tay đã dính đầy dịch thể. Đã không còn áp lực khi ở trong phòng chiếu, trong lòng anh giờ tràn ngập hưng phấn không thể nói thành lời.
Vì Võ Chí Dũng, Diệp Phong buông xuống rụt rè còn sót lại, cởi quần xoay người chống vào tường, một chân giẫm lên trên bồn cầu. Tư thế này không chỉ khiến cái mông nhếch lên cao cao, cửa động cũng được mở thật rộng.
-Vào đi.
Diệp Phong nhỏ giọng mời mọc.
Lỗ nhỏ hơi sưng đỏ hiện ra trước mắt Võ Chí Dũng dính ánh nước, ướt át hé ra hợp lại đợi hắn tiến vào. Chỉ là nhìn thôi, Võ Chí Dũng đã lại cương thêm vài phần, đỡ lấy côn thịt cọ cọ lỗ nhỏ, vẽ loạn *** dịch một hồi, côn thịt mới cắm thẳng vào cơ thể Diệp Phong.
-A…
Dư vị cao trào lúc trước còn chưa hoàn toàn tiêu tan, tràng bích vẫn còn vô cùng mẫn cảm. Khoái cảm khi côn thịt chọc thẳng một cái tới tận cùng khiến Diệp Phong nhẹ giọng rên rỉ, kéo lên càng nhiều dục vọng, khát vọng được người đàn ông yêu thương chinh phục.
Hai mắt Võ Chí Dũng đỏ ngầu nhìn chằm chằm eo gầy của Diệp Phong, kéo cao áo Diệp Phong lên môi lưỡi mơn trớn cái lưng trơn nhẵn của anh. Bàn tay thô ráp vuốt ve núm vú, chầm chậm trượt tới bụng, dưới cái bụng rắn chắc bằng phẳng là bụi cỏ đen dày.
-Đừng… Đừng sờ… Chọc chỗ đấy… Ưm a a…
-Thân thể anh rất mẫn cảm. Tôi thích sờ anh. Tựa như bây giờ sờ đến mức làm anh kêu lên, sướng đến mức nước mắt chảy ròng.
Rút ra côn thịt rồi lại cả cây đi vào, hai người cùng căng cứng người, rên rỉ sung sướng.
-Diệp Phong, chọc tới rồi chứ?
-Chọc tới rồi, thích quá, lại chọc đi… Ưm… A Dũng, lại chọc…
Âm cuối mềm như tơ biến thành tiếng kêu cao vút. Diệp Phong sướng kẹp chặt mông.
-Chặt quá…
Chặt quá khiến Võ Chí Dũng ra vào có chút khó khăn, thế nhưng lại càng thoải mái, càng lúc đưa đẩy càng nhanh. Cánh tay ôm chặt eo Diệp Phong, tay cũng bao lấy phân thân của anh chơi đùa.
-Sướng quá!
Diệp Phong chỉ có thể rên rỉ đứt quãng. Thằng nhỏ phía trước bị tay Võ Chí Dũng nghiền ép ra *** dịch, lỗ nhỏ phía sau đang cắn chặt côn thịt không buông cũng ép ra *** dịch trong suốt.
Côn thịt nóng rực cơ hồ cọ xát Diệp Phong đến bốc cháy, linh khẩu tràn ra một ít dịch thể trắng đục.
-Trong mông nóng quá… Nóng quá… Aha… Tôi muốn bắn…
-Không được, cùng bắn.
Võ Chí Dũng nắm lấy linh khẩu, cuồng mãnh ma sát lỗ nhỏ đến sưng đỏ, đầu đỉnh cố ý va chạm điểm mẫn cảm.
Diệp Phong cả người co giật nhưng không bắn được. Tinh dịch cuồn cuộn không tìm được nơi đi ra, phía sau vẫn mạnh mẽ như cũ. Anh vừa muốn đưa tay bỏ tay Võ Chí Dũng ra lại bị Võ Chí Dũng chọc thật mạnh suýt nữa đứng không vững.
-Cho tôi bắn… A… Khó chịu quá… A Dũng, cậu nhanh lên một chút…
Khổ sở khi không được bắn tinh khiến khoái cảm biến thành dằn vặt ngọt ngào, Diệp Phong lắc lư cái mông cầu xin người đàn ông nhanh lên một chút làm xong. Thế nhưng Võ Chí Dũng chưa bắn lấy một lần làm sao có thể nhanh như vậy buông tha anh.
-Anh hôn tôi nói không chừng tôi sẽ lập tức ra.
Võ Chí Dũng tiến tới bên tai, dụ dỗ anh.
Diệp Phong xoay mặt, thế nào cũng không hôn được Võ Chí Dũng. Vươn đầu lưỡi, miễn cưỡng liếm được đến cằm, anh liền liên tục liếm láp cằm Võ Chí Dũng, vị mồ hôi mằn mặn chảy xuống cằm khiến anh như bị mê hoặc. Đầu lưỡi từng chút từng chút liếm đi mồ hôi trên cằm, nhất thời quên mất dằn vặt không được bắn tinh.
Võ Chí Dũng nắm cằm Diệp Phong, bắt lấy đầu lưỡi đã đưa đến bên mép, phát cuồng mạnh mẽ tấn công Diệp Phong. Sướng đến nỗi Diệp Phong muốn kêu nhưng miệng lại bị ngăn chặn, muốn bắn lỗ nhỏ lại bị nắm, trên dưới đều không được phát tiết.
Bỗng nhiên Võ Chí Dũng nút chặt môi Diệp Phong không buông, háng mãnh liệt cắm rút hơn mười cái, côn thịt thô to cứng rắn thâm nhập tới tận cùng. Diệp Phong hoảng hốt giãy giụa vài cái, Võ Chí Dũng liền ở ngay trong mông anh bắn ra từng cỗ từng cỗ dịch thể.
Tay Võ Chí Dũng vừa buông ra, cổ họng Diệp Phong đã phát sinh tiếng kêu *** đãng gấp gáp, dịch thể đều bắn vào tay Võ Chí Dũng.
Ôm chặt Diệp Phong, Võ Chí Dũng trở mình ngồi lên nắp bồn cầu, đặt mông xuống đã kéo giật áo Diệp Phong bôi loạn dịch thể trên tay lên hai đầu nhũ anh.
Diệp Phong lười biếng hừ một tiếng, đầu nhũ xinh xắn thật đáng yêu. Tinh dịch trắng sữa dính đầy đầu nhũ cùng quầng vú, cái mông ngồi trên đùi Võ Chí Dũng cũng chảy ra dịch thể. Hạ thân Võ Chí Dũng nóng lên, nếu như là ở nhà, hắn đã sớm chẳng cố kị mà cùng Diệp Phong làm thêm lần nữa. Hắn gõ gõ đầu, tự nhủ mình phải bình tĩnh một chút.
Diệp Phong hơi buồn cười, xoay người ôm cổ hắn, thấp giọng nói:
-Về nhà rồi tùy cậu làm gì cũng được.
Những lời này có ý nghĩa gì?
Có lẽ là lần cuối cùng lấy thân phận người yêu mà làm tình, từ nay về sau không bao giờ ảo tưởng ánh mặt trời này chiếu rọi tới mình nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.