Chương trước
Chương sau
Nghiêm Nghĩa Tuyên thình lình nhảy ra gây khó dễ khiến Kỷ Linh cũng nổi lên một cơn dục hỏa.
Kỷ Linh một ngụm ngậm lấy đầu lưỡi Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhân lúc Nghiêm Nghĩa Tuyên ngây người, Kỷ Linh liền chiếm lấy quyền chủ động.
Lẽ ra một bên áp chế biến thành hai bên cùng múa lưỡi, kỹ thuật thành thạo của Kỷ Linh làm Nghiêm Nghĩa Tuyên khiếp sợ, vốn dĩ hắn vẫn luôn bình tâm như vại về sau cư nhiên hô hấp dần dồn dập lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên chủ động thối lui, từ trên cao nhìn xuống người dưới thân, nhíu mày nói: "Bây giờ lại phóng đãng như vậy, chẳng lẽ trước kia chỉ là giả vờ sao?"
Nói xong, hắn còn dùng mu bàn tay xoa xoa môi.
Động tác này ở trong mắt Kỷ Linh yếu thế vô cùng, Kỷ Linh nghe hắn nói xong, đột nhiên nở nụ cười.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lạnh mặt hỏi: "Cậu cười cái gì?"
Kỷ Linh nói: "Lâu nay nghe nói Nghiêm nhị thiếu có kỹ thuật cao siêu, giờ thấy cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi."
Hắn cố ý gọi Nghiêm Nghĩa Tuyên là nhị thiếu, nói nữa đây cũng là một cọc gièm pha của Nghiêm gia, Nghiêm Nghĩa Lễ rõ ràng là con riêng, tuổi lại so với Nghiêm Nghĩa Tuyên con cháu chính thất còn lớn hơn, Kỷ Linh lấy điểm này ra châm chọc Nghiêm Nghĩa Tuyên, sắc mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên càng thêm lạnh băng, đây là lần đầu tiên Kỷ Linh thấy hắn mất đi toàn bộ ý cười trên mặt.
Quả nhiên Nghiêm Nghĩa Lễ là nghịch lân của hắn.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên gọi tài xế dừng xe lại, rồi gõ gõ cửa xe, cơ hồ là dùng chân đá Kỷ Linh đuổi xuống, sau đó khiến tài xế đi tiếp, một chuỗi động tác lưu loát liền mạch hoàn toàn không ngừng lại, nhanh như chớp rời đi rồi.
Nơi này cách trung tâm thành phố còn một khoảng lớn, chỉ có xe không giới hạn tốc độ chạy như bay trên đường, Kỷ Linh đứng ở ven đường, trợn mắt há hốc mồm.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, đột nhiên cười ha hả.
Quả thực rất thú vị, cái người tên Nghiêm Nghĩa Tuyên này.
Đại thiếu gia tính tình tùy hứng ngang tàng, Kỷ Linh cư nhiên cảm thấy hắn còn có điểm đáng yêu.
Kỷ Linh cảm thấy có chút tiếc nuối, người như Nghiêm Nghĩa Tuyên có cá tính, tiêu sái tự do hắn vẫn luôn thưởng thức, nếu có thể giao lưu nhiều một chút từ sớm, bọn họ có lẽ có thể trở thành bằng hữu rồi cũng nên.
Chỉ là đáng tiếc, giờ đã quá muộn.
Kỷ Linh từ nơi ngoại ô xa lạ trở lại chỗ ở, quá trình này đối với hắn quả thực là một hồi tai nạn.
Hắn suy tư một chút, đi tới công ty Kỷ Linh.
Công ty này có không gian không lớn ở trong một tòa nhà nhỏ, thuê hai tầng trên đỉnh, một tầng làm văn phòng, một tầng làm giống như ký túc xá, tuy rằng phòng có hơi cũ, nhưng ở khu trung tâm thành phố này, giá cho thuê hẳn là không rẻ.
Ở cửa cầu thang đặt bục tiếp đón của công ty, cô nàng sau bục ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, lúc Kỷ Linh đi qua, cô ta đang nhếch ngón tay lên sơn sửa móng.
Cô nàng thấy Kỷ Linh tới, kinh hô một tiếng: "Ai nha, người tâm phúc mới đã tới."
Kỷ Linh nhìn cô một cái, đi vào trong.
Trong công ty trang hoàng vừa rẻ rúng vừa tục khí, còn phiêu tán mùi vị thuốc nước nhàn nhạt, các loại hương khí không tên hỗn loạn, làm Kỷ Linh cảm giác không được khỏe.
Đại sảnh công ty chia ra làm mấy phòng, có mấy người quần áo lả lướt tươi đẹp tới tới lui lui, nhìn thấy Kỷ Linh ánh mắt vừa hâm mộ vừa khinh bỉ.
Kỷ Linh đứng yên, đánh giá lại phối trí công ty, cư nhiên chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, phòng kế hoạch, phòng điều hành, phòng tài vụ vẫn còn ra hình ra dạng. Chỉ là quy mô vẫn quá nhỏ, một nhân vật nho nhỏ trong một công ty như vậy, cư nhiên có thể có cơ hội gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, không biết là vận khí Kỷ Linh tốt hay không tốt nữa.
Kỷ Linh lập tức bị gọi vào văn phòng giám đốc, giám đốc công ty thật ra lại phù hợp với suy nghĩ của Kỷ Linh, vừa có điểm đáng khinh vừa có điểm không phóng khoáng. Ông ta đầu tiên là đề nghị Kỷ Linh tới bệnh viện kiểm tra, an ủi vài câu, loanh quanh vài câu ám chỉ, Kỷ Linh thật không biết điều, nếu không cũng không ăn đau như vậy, sau đó lại ca ngợi Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhắc nhở Kỷ Linh, phải nắm giữ kim chủ này thật chặt chẽ.
Kỷ Linh đương nhiên không nghe vào tai một câu nào, hắn tới đây chẳng qua muốn kiểm tra một chút nơi sinh tồn của chủ nhân khối thân thể này. Chỉ là càng lúc càng thấy, môi trường của loại công việc này thật sự không có gì đáng khen.
Nếu là người trong lòng kiên cường, có lẽ còn có thể từ nơi này xông ra một phen thiên địa, nhưng Kỷ Linh trước kia thoạt nhìn vẫn quá mức nhỏ yếu.
Hiện tại Kỷ Linh ở trong lòng thở dài một tiếng.
Giám đốc vẫn đang lải nhải, chỉ điểm hắn việc quan trọng nhất bây giờ chính là lấy lòng Nghiêm Nghĩa Tuyên, Kỷ Linh lên tiếng đánh gãy ông ta: "Tôi muốn thôi việc."
Hắn không thể tiếp tục ở lại chỗ này, tuy rằng Đông Sơn tái khởi không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng nơi này đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.
Sắc mặt giám đốc lập tức thay đổi, đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, lớn tiếng quát mắng Kỷ Linh.
Thình lình làm Kỷ Linh hoảng sợ, từ trước tới nay chỉ có hắn đối với người khác đập bàn đập ghế, hôm nay là lần đầu tiên có người đối với hắn đập bàn.
Giám đốc mắng cho Kỷ Linh một trận, nói hắn không biết tốt xấu vong ân phụ nghĩa to gan lớn mật, sau đó uy hiếp hắn, hắn đã ký giấy bán mình, nếu muốn đi thì trước tiên phải bồi thường tiền.
Tống Bá Lân ngoài trừ lão cha đã mất của hắn còn chưa từng bị người nào mắng qua như vậy, Kỷ Linh nháy mắt mặt tái mét, hắn lập tức xoay người, đạp đổ cửa mà ra ngoài, phía sau còn truyền tới tiếng chửi ầm lên.
"Mày cho rằng mày là thiếu gia sao, còn chơi trò làm cao, mày con mẹ nó không đáng giá lấy một đồng! Rửa mông sạch sẽ ngoan ngoãn mà hầu hạ người ta cho tao! Thành thành thật thật kiếm tiền cho ông đây!"
Kỷ Linh lửa giận ngập trời, một gã nhà giàu mới nổi nho nhỏ lại có thể đối với hắn hất hàm sai khiến, hắn đi ra khỏi văn phòng giám đốc, thấy người trong công ty có kinh sợ, có cười trộm càng tức giận vô cùng.
Đều là sắc mặt tiểu nhân, rồng bơi nước cạn bị tôm cua giễu cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hắn đường đường là lão tổng tập đoàn hôm nay lại bị một tên tiểu nhân mắng cho máu chó phun đầu.
Hắn mang trong lòng căm phẫn khó bình, lao ra khỏi công ty, đi ra ngoài đường cái lớn.
Hắn cứ đi lang thang không có mục tiêu một hồi, đột nhiên sửng sốt.
Kỷ Linh không khỏi cười khổ.
Hắn đi, nhưng giờ hắn có thể đi đến nơi nào.
Vừa rồi từ ngoại ô thành phố trở về đã rất khó khăn, trời xa đất lạ, sờ sờ túi tiền, nghèo đến mức Kỷ Linh cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, mất đi cái danh Tống Bá Lân, hắn hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng.
Vừa rồi đạp đổ cửa thực tiêu sái, nhưng hắn có tư cách gì? Mắt thấy mặt trời sắp lặn, hắn có muốn tìm một chỗ ngủ cũng không có tiền.
Tầng trên công ty có một tầng chuyên dụng làm ký túc xá, Kỷ Linh trước kia có lẽ là ngủ nghỉ ở đó.
Hắn đứng ở trên đường cái, sắc mặt thay đổi lại, cuối cùng vẫn là hướng hiện thực cúi đầu, trở về đi lên.
Hắn có bao giờ từng chịu uất ức như vậy.
Kỷ Linh trực tiếp trở lại tầng ký túc xá kia, nếu lại qua khu văn phòng, hắn sẽ tâm phiền ý loạn, vừa mới đi vào hành lang, thình lình đột nhiên bị người đẩy một cái lảo đảo vài bước lui trở lại cầu thang.
Trong nháy mắt, Kỷ Linh thấy hai bóng người bao lại đánh lên, tiếp theo hắn bị hung hăng đè lên trên tường.
Có người nắm cổ áo hắn, tay thăm dò chui vào quần áo hắn, hạ lưu sờ soạng eo hắn một phen, dùng ngữ khí hung ác nói: "Mày chắc cũng có chút công phu trên giường đi, ngay cả Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nắm được, không bằng thể hiện cho chúng tao xem sao."
Kỷ Linh mặt không biểu tình, giây tiếp theo giơ tay đánh một quyền lên cái mũi người nọ.
Đối phương tựa như hoàn toàn không nghĩ tới Kỷ Linh sẽ phản kháng, lập tức bị đánh mông, Kỷ Linh vẫn trầm khuôn mặt, nắm cổ áo người nọ, không nói một lời chỉ đánh và đánh.
Người còn lại ở một bên vội vàng chạy tới kéo Kỷ Linh, nhưng Kỷ Linh hoàn toàn không để ý tới.
Hắn cần phải phát tiết. Bắt đầu từ cái đêm mưa kia, đến khi hắn xuyên qua vào một cái thân thể gần chết, tiếp đến đau đớn ở bệnh viện, lại đến tư thái kim chủ của Nghiêm Nghĩa Tuyên, sau đó là hôm nay bị người ta xem thường.
Kỷ Linh rất cần một chỗ phát tiết tất cả.
Cho nên khi có người khiêu khích, vừa vặn đưa tới cửa để hắn đem hết bức bối trong lòng phóng ra.
Người tới khiêu khích Kỷ Linh vốn dĩ cho rằng Kỷ Linh vẫn mềm yếu như trước kia, lần này muốn tới khi dễ một chút, ai biết Kỷ Linh giống như thay đổi thành một người khác, mọi người ngày thường nào thật sự làm quá, đều là người làm công, tự nhiên không cần liều mạng như Kỷ Linh lúc này.
Động tĩnh bọn họ quá lớn, kinh động những người khác sôi nổi chạy ra xem, Kỷ Linh cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái chút, buông tên pháo hôi đáng thương ra, thở phì phò, hỏi người bên cạnh phòng ký túc xá của hắn ở chỗ nào.
Người kia vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ nói số phòng cho hắn, Kỷ Linh cũng không thèm nhìn những người khác, hướng phòng mình đi tới.
Kỷ Linh thử thử chìa khóa trên người, mở cửa phòng ra, vào phòng một lúc, mới lắc lắc tay mỏi.
Thân thể Kỷ Linh này cũng quá yếu đuối đi, đánh người khác được mất quyền mà tay cũng muốn liệt.
Chờ phát tiết xong rồi, hắn lúc này mới cảm giác được cái tay đau, khi hắn còn là Tống Bá Lân, rất chú trọng sức khỏe thân thể, ngày thường có tập thể hình, trong các hạng mục vận động đương nhiên không thiếu vật lộn, hắn cảm thấy thân thể tráng kiện mới có thể làm việc tốt hơn được.
Nhưng thân thể Kỷ Linh này, thoạt nhìn thì xinh đẹp, nhưng suy yếu đến độ hắn chẳng dám khen tặng.
Phòng Kỷ Linh cũng chỉ thế này, ngoại trừ nội thất cơ bản thì không có cái gì cả, mà cái gọi là nội thất cơ bản chỉ là một chiếc giường, một cái bàn và một ngăn tủ.
Trên bàn có máy tính, đã thập phần xưa cũ, có lẽ dùng không được tốt lắm.
Trải qua một ngày hôm nay, hình tượng Kỷ Linh ở trong lòng Tống Bá Lân thật đáng buồn. Thông tin trong di động hắn lục tìm không thấy một cái số điện thoại thân thuộc, nghĩa là không có gia đình có thể dựa vào; làm việc tại một công ty như vậy, mà không có gia sản gì, nghĩa là tiền công cũng bị cắt xén lợi hại; bị đồng nghiệp khi dễ thành thói, nghĩa là cá tính quá mềm yếu.
Bây giờ vị trí hoàn cảnh của Kỷ Linh, so với địa vị của Tống Bá Lân khi trước, quả thật là một trên trời một dưới đất.
Cái gọi là khác nhau một trời một vực, đại khái chính là thế này.
Kỷ Linh lại thở dài, bật cái máy tính cũ nát kia lên, mở xem tin tức hôm nay.
"Tống Quý Kỳ kế thừa tài sản của Tống Bá Lân tiếp nhận Tống thị, Tống thị loạn trong giặc ngoài không ngăn nổi cơn sóng dữ."
Quả nhiên.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù ở trong bệnh viện, hắn cũng thời khắc chú ý hướng đi Tống thị, Tống Bá Lân đột ngột tử vong đối với Tống Thị là một đả kích có tính chất hủy diệt, giá trị thị trường Tống thị héo rút, nếu không cẩn thận xử lý tốt sẽ sụp đổ không biết chừng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều đặt lên trên người Tống Quý Kỳ.
Nhưng Tống Quý Kỳ chậm chạp không tỏ thái độ gì, làm người trong giới tràn ngập suy đoán.
Kỷ Linh lại hiểu tâm lý Tống Quý Kỳ.
Trước kia hắn từng để Tống Quý Kỳ tham gia quản lý thực tế Tống thị, không thể không nói thật sự chỉ là đề phòng. Hắn biết hắn có đề phòng em trai, nhưng không muốn em trai bị tổn thương, em trai cho tới nay cũng đều rất thuận theo.
Nhưng trong lòng Tống Quý Kỳ có oán hận không?
Trước giờ Tống Bá Lân vẫn luôn xem nhẹ vấn đề này, bọn họ luôn duy trì mặt ngoài anh em hòa thuận, nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện, cần phải trông cậy vào Tống Quý Kỳ đứng ra ngăn cơn sóng dữ, tâm tình của hắn tất nhiên mười phần phức tạp.
Nhưng Tống Quý Kỳ cuối cùng vẫn phải gánh gánh nặng này.
Kỷ Linh giờ chỉ cảm thấy tất cả vô lực, từ trước đến nay hắn không thích chuyện gì thoát ly khỏi khống chế, nhưng vận mệnh lại giống như đang muốn thị uy hắn, khiến hắn hết thảy đều bất lực.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân rơi vào đêm đen thật sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.