Đó là cảm nhận đầu tiên của Linh về thứ mình đỡ được bằng đôi chân trần. Nhưng không đau. Rất lạ...
Có vẻ, thứ này mang hình dáng tương đối tròn. Kích thước nhỏ hơn một chút và trọng lượng thì lớn hơn một chút, thế nhưng về cơ bản, nó cho cảm giác khá là giống với trái cầu mây mà Linh thường tập. Vậy là, như một thứ đã được luyện tập qua hàng ngàn lần, Linh bắt đầu tâng "Thứ đó" bằng đôi chân của mình. Càng ngày càng thuận chân và càng ngày càng thuần thục.
Sau vài lần tâng, dường như Linh đã hoàn toàn khống chế được nhịp độ nên em bắt đầu chậm lại. Cái "Thứ đó" cũng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, thanh thoát nhảy múa trên đôi chân thon dài.
Khi tốc độ giảm dần, hình dáng của cái "Thứ đó" cuối cùng cũng hiện ra rõ nét.
Một trái lựu đạn mỏ vịt tròn xoe tiêu chuẩn.
- Ực...! - Dường như, có rất nhiều tiếng nuốt nước bọt khó khăn phát ra cùng một lúc. Một giọt mồ hôi lạnh cũng vội vã thấm ra trên vầng trán của vài thằng.
Nhìn thấy rõ thứ mình đang tâng là cái gì, Linh cũng không kiềm chế được mà khẽ giật mình một cái. Không bình tĩnh thì dễ phạm sai lầm và:
- Tách... - Mu bàn chân đỡ lỗi và cái chốt lựu đạn bật ra trong sự ngỡ ngàng hốt hoảng của tất cả mọi người.
Có cảm giác như thời gian dừng lại trong một khoảnh khắc đó, cái chốt lựu đạn quay vòng trong không trung và nét mặt đang đông cứng của cả bọn từ "Sợ hãi" đột ngột chuyển thẳng sang "Kinh hoàng".
- CHẠYYYY.....!!!! - Tiếng hét của thằng Thi như vỡ òa cổ họng mà ra, nổ bùng bên tai mỗi đứa. Trong vô thức, nó tự áp dụng vào "Nguyên lí chiến ca" để tạo ra được hiệu quả tối ưu nhất. Bản thân nó cũng đồng thời nhổm dậy, đôi giày ba trạng thái dưới chân chuyển thành thể [Khí] và cơ bắp thì cưỡng chế phát động để bắn cơ thể ra ngoài. Nó cũng không quên cặp theo cả bé Lan vẫn còn gặm bánh mì ngồi trong lòng và con đệ Akuma bám vắt vẻo đằng sau vai. Cánh tay còn lại thì cố gắng vươn ra với hi vọng túm được Cỏ May ngồi ngay sau mình.
Tiếng hét của thằng Thi thực sự đã đánh thức được cả lũ đồng đội vẫn còn đang kinh hoàng. Và với kinh nghiệm trận mạc đầy mình, đứa nào đứa đấy đều lập tức cắm đầu lao ra bốn phía
Trái lựu đạn xoay tròn, lơ lửng trong không gian. Loại này đã được hai thằng đặc biệt chế lại kíp để phù hợp với những trận chiến cự li gần nên sẽ phát nổ sau không đến hai giây ngắn ngủi.
Trong những khoảnh khắc đặc biệt, nhiều khi chỉ cần hai giây cũng có thể xoay chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng. Thế nhưng, có những lúc cũng chẳng làm lên được trò trống gì. Hai giây chỉ rất nhanh và chẳng đợi bọn nó chạy được bao xa thì:
- Ruỳnh...
Không chỉ có kíp, trái lựu đạn còn được chế lại cả thuốc nổ bên trong. Âm thanh vang trời và hình như, toàn bộ Đại Sảnh còn hơi chấn động một chút.
Đống đồ ăn chưa hết lập tức bị sức ép vụ nổ thổi bay sạch sẽ, còn lũ Luân Hồi Giả thì ban nãy, đứa nào chạy càng chậm thì bây giờ bị hất đi càng xa.
Đại Sảnh bỗng nhiên tĩnh lặng hẳn sau vụ nổ bất ngờ. Đây đã là lần thứ hai toàn tiểu đội ngã gục từ sau khi trở về "Khu Lưu Trữ". Lần trước là vì số nhọ với con Akuma sóng âm thanh, lần này là vì nghịch ngu và cả hai lần đều là do thằng Minh là nguyên nhân chính yếu.
Hệ thống tự động khôi phục của "Khu Lưu Trữ" vẫn luôn vận hành, cái này là hàng miễn phí coi như chút khuyến mại của Quản Lý đối với những thành viên tiểu đội luân hồi.
Có lẽ là phải quá nửa tiếng trôi qua, thằng Thi mới là đứa đầu tiên lóp ngóp bò được dậy. Dù đã khôi phục được tương đối rồi nhưng nguyên cả quả đầu của nó vẫn bị cháy xém sạch phần tóc phía sau. Cái áo thun rộng và cái quần xé lửng thì không còn hình dáng. Cả phần lưng áo bị xé ra tan nát, thậm chí hai quả mông trần cũng lộ ra ngoài không khí, cháy xém và đen xì. Mặc kệ tạo hình ấn tượng của bản thân, nó vội vã nhoài người về hướng mấy cô gái của nó.
Cỏ May, Lan và cả con đệ Akuma nhỏ bé đều bị hất ra, nằm lăn lóc xung quanh nó. Được thằng Thi chắn hộ, mấy cô gái không đến mức quá thảm bại. Nhưng không được trâu chó như nó nên vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Ôm từng đứa về đặt nằm chung một chỗ, lại lo lắng cho các em nên nó tiện tay sờ qua một lượt. "Ừm! Cảm giác vô cùng tốt, vậy là chắc chắn không sao rồi" khẽ vê cằm gật gù, nó như một vị danh y đưa ra chuẩn đoán.
Phía bên kia, thằng Minh cũng kịp che cho Thủy. Chỉ có một người nên nó chọn cách ôm và cả hai đứa đều bị sức ép hất đi. Lúc lí trí trở lại thì nó đã nhạy bén mà phát hiện ra rằng, mình nằm đè lên một thứ gì đó vô cùng mềm mại và cực kì thơm tho.
"Ôi trời ơi! Sướng...!!!" - Chẳng dại gì mà mở mắt ra tỉnh lại, nó an lành tiếp tục đóng vai người bị ngất của mình. Nằm bên dưới nó, Thủy cũng không chút nào động đậy. Thật khó tin khi mang trong mình điểm sinh mạng lực cao nhất team mà cô gái này còn chậm chạp không chịu phục hồi. Chỉ thấy Thủy nhắm chặt đôi mắt, cả người mềm nhũn và hơi thở thì nặng nề. Hình như, trời hôm nay hơi nóng lên một quầng đỏ đã hiện lên trên gò má Thủy. Nắm tay nhỏ bé khẽ xiết lấy tà vạt áo.
Ở một hướng khác, tình trạng của Du chẳng thua gì hai thằng. Lala thì là thể đặc thù nên nhìn nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, thậm chí em đã ngồi dậy được một lúc rồi và bây giờ đang chạy đi giúp đỡ mọi người. Thảm nhất chỉ có cô bé Linh không kịp chạy và nhóc Văn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị thổi bay đi mất hút. Hai đứa này bị hất đi xa nhất, hình như còn đập cả vào bờ tường bao nữa rồi mới rơi xuống mép ngoài cùng Đại Sảnh và hiện đang được Lala kéo lên từ dưới nền đất lạnh.
Vụ nổ không chỉ thổi bay lũ người xung quanh nó mà còn đánh thức cả Nam điên vốn đang say sưa ngủ.
Ngu ngơ ngồi dậy trong khi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, kí ức của hắn dừng lại từ giữa trận hỗn chiến với Thầy Trừ Tà và Akuma trước đó. Lúc mới hồi sinh, còn chưa nhận ra hoàn cảnh xung quanh thì đã bị thằng Thi bắn hạ. Thế nên, bây giờ hắn mù đặc thông tin.
Nam ngơ ngác nhìn mọi thứ quanh mình. Lối kiến trúc lạ lẫm với cánh cửa hoành tráng lơ lửng giữa không trung. Không tốn bao nhiêu thời gian, hắn lập tức nắm bắt được tình hình đại khái nơi đây, kỹ năng bắt buộc mà bất kì một lính đặc công nào cũng phải có.
Nhận định ban đầu của Nam là nơi này vừa xảy ra một trận giao tranh. Đối phương có thể đã bị đánh bại hoặc rút lui rồi nên bây giờ chỉ còn toàn quân ta ở lại. Có vẻ như trận chiến chẳng dễ dàng gì vì quân ta thương vong khá và thảm trọng, thậm chí cả hai vị đại ca còn nhếch nhác thế kia cơ mà.
Với tác phong quân đội, tỉnh dậy rồi thì hắn tất nhiên phải giúp đỡ một tay. Lập tức đứng dậy, Nam chạy về phía một trong hai đại ca của mình, người vẫn còn phải nằm dưới đất, trọng thương đến mức không dậy nổi - Minh đại ca và chị Thủy nhà mình.
Tác phong quân đội là không lề mề, Nam rất nhanh đã chạy tới nơi, rồi trực tiếp dùng đôi cánh tay rắn chắc của mình mà xốc thằng Minh dậy, miệng còn liên tục hô to để cố gắng hồi tỉnh cho đại ca của mình:
- Minh đại ca! Minh đại ca! Anh không sao chứ!? Kẻ thù là thế lực nào mà làm cho tiểu đội mình thảm đến mức này!?...
Nam điên đột ngột xuất hiện và kéo thằng Minh dậy. Da mặt vốn mỏng, Thủy không chịu được xấu hổ nên cũng lập tức đứng lên, chỉnh qua chút y phục rồi mang khuôn mặt đỏ bừng chạy đi giúp Lala, bỏ lại Minh lẻ loi với thằng đàn em của mình.
Đang sướng thì bị kéo giật lên. Mở mắt ra thì đập vào mặt đã là thằng đàn em mất dạy, cú không chịu được, Minh điên tiết chửi:
- Định Mệnh nhà chú! Ai khiến chú lôi anh dậy giờ này?
- Ơ! Em tưởng anh bị thương nặng lắm nên kéo dậy xem anh có làm sao không thôi mờ...!?
- Mẹ nó! Chú ngu bẩm sinh hay ngu do luyện tập đấy hử? Ai đời lại đi xốc nách người trọng thương lên thế hả? Nhỡ động vào vết thương phọt máu ra mà chết thì chú tính thế nào?
- Em xin lỗi! À mà vết thương của đại ca sao rồi? Nhìn quả đầu nửa hói với cặp mông cháy xém của anh, em thấy có vẻ nghiêm trọng phết, đại ca nên cẩn thận...
- Cẩn cẩn cái mông nhà mày đấy! - Đã bị phá chuyện tốt, lại còn gặp ngay cái thằng lắm mồm cứ lải nhải bên tai, Minh liên tục không kiềm chế được mà mở mồm chửi bậy - Chú mà để cho anh nằm thêm chút nữa là bao nhiêu vết thương đều khỏi mẹ nó hết rồi...! Ôi! Cái tâm linh tan vỡ của anh, biết đi đâu mà tìm người an ủi bây giờ...!
- Đại ca... em... - Hình như Nam còn muốn nói cái gì đó nhưng thằng Minh đã kịp thời chặn họng nó lại:
- Mẹ kiếp! Nín. Bây giờ chú lập tức phóng ra khỏi tầm mắt của anh ngay không anh mà điên lên là thông nở hoa chú bây giờ...
- ...
----- KDL ---------
Nhốn nháo mất nguyên một nửa buổi sáng, cuối cùng bọn nó cũng ổn định được đội hình.
Nam điên đã được giải thích sơ qua về tình hình hiện tại và bây giờ đang lẫn lộn giữa một đống đồng đội của mình. Có vẻ như hắn cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ cần còn sống là đủ rồi.
Về phần con Akuma sóng âm thanh, vị trí của nó cách không xa vụ nổ, lại bị khốn trận trói chân, không thể bị thổi bay đi nhưng chính vì thế mà sát thương nó nhận vào còn to hơn cả bình thường. Được cái là ở trong "Khu Lưu Trữ" này thì chẳng bao giờ tồn tại cái gọi là vết thương chết người cả. Con AKuma khôi phục lại nhanh không kém gì đám Luân Hồi Giả và bây giờ lại trở thành trung tâm cho bọn nó tụ tập.
Không nghịch ngu nữa, bây giờ bọn nó sẽ tiến hành phân tích nghiêm túc và đề xuất phương hướng cường hóa cho Linh.
Theo ý kiến của thằng Thi, bản thân Linh đã có kĩ năng dùng chân vô cùng thành thạo, rất thích hợp để phát triển lên thành một cao thủ cước pháp. Lại tiếp tục tập trung vào thế mạnh về thể lực và linh hoạt, rất có khả năng, tiểu đội sẽ có một phiên bản của Lenalee trong tương lai.
Thấy cũng có vẻ hợp lí, hình ảnh của một Lenalee tung hoành, mạnh mẽ trong bản đồ trước đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong tâm trí của mỗi đứa ngồi đây. Linh không phản đối, thế là bọn nó bắt đầu đồng loạt kết nối với hệ thống hoán đổi, tìm kiếm các mục cường hóa theo phương hướng này.
Cả lũ hào hứng bừng bừng, thi thoảng lại có đứa "a" lên một tiếng rồi kéo một ô hoán đổi cho cả bọn cùng xem. Đủ mọi loại kĩ năng, vật phẩm được đưa ra để cả bọn tiến hành thảo luận, không khí hết sức sôi nổi vui tươi.
Không tham gia với tiểu đội, vẻ mặt Văn vẫn đơ đơ như thế, mãi cho đến khi thằng Thi chuẩn bị xác nhận một ô hoán đổi nào đó cho Linh thì ánh mắt của thằng nhóc này mới khôi phục lại bình thường. Nhìn lướt qua thông tin của ô hoán đổi, nó lập tức mở miệng:
- Thi, ngươi tạm dừng lại một chút đi. Ta có điều muốn nói - Câu đầu tiên sau hai ngày “Đơ máy” lại là lời ngăn cản.
Hơi giật mình khi nghe thấy giọng của Văn, dù không hiểu thằng nhóc này có ý đồ gì nhưng Thi cũng nghe theo. "Phải có sự tôn trọng đúng mức đối với những thành phần Con Nhà Người Ta", đó là điều mà cả nó với thằng Minh đều luôn luôn ghi nhớ.
Quay đầu lại nhìn về phía Văn, thằng Thi đáp lại:
- Có gì nhanh phóng, anh tranh thủ xem xét rồi nếu thấy hợp lí thì duyệt cho.
Đối với hai thằng khốn nạn Minh, Thi, Văn đã không thèm chấp lâu rồi. Kệ cho thằng nào đó tiếp tục ảo tưởng sức mạnh, Văn nhìn lướt qua toàn bộ tiểu đội một lần, đảm bảo cho mọi người đều chú ý đến mình rồi bắt đầu nói:
- Có vài vấn đề, ta nghĩ các ngươi nên biết trước khi tiến hành hoán đổi bất cứ thứ gì - Hơi ngừng lại để thu hồi ánh mắt sắc bén của mình, Văn giấu mặt vào sau lớp khăn quàng nói tiếp:
- Thứ nhất, các ngươi nghĩ thế nào về "Điều kiện hoàn thành nghiệm vụ chính" của bản đồ trước?
Không phải nghĩ nhiều, thằng Minh trả lời ngay:
- Thì cứ giật bừa lấy một mảnh Innocence nào đó rồi đóng dấu chính chủ là được chứ giề? - Một câu trả lời nghe qua vô cùng buồn cười nhưng sự thực thì, tụi nó đúng là đã làm theo cách đấy thật, dù có hơi không thành công cho lắm.
Khuôn mặt bị che phủ bởi lớp khăn quàng, cũng không có âm phát ra nhưng cảm giác như, thằng Văn đang cười mỉa:
- Thật không sai khi nói ngươi là đồ thiển cận. Tiểu đội mà bỏ mặc vào trong tay hai thằng như các ngươi sớm muộn gì cũng đi vào trong ngõ cụt.
Bị sỉ nhục nhưng không dám phản bác lại câu nào, vì thực sự, ngoài kiến thức chuyên môn ra thì bọn nó là hai thằng ngu chính hiệu chứ bị gọi là "Đồ thiển cận" vẫn còn nhẹ chán.
Thôi không dây dưa với những thằng tiến hóa ngược nữa, Văn tiếp tục chủ đề đang dang dở của mình:
- Ở bản đồ trước, yêu cầu nhiệm vụ chính đã nói rất rõ ràng, "Thành viên tiểu đội luân hồi xác nhận quyền sở hữu không thể bị tước bỏ đối với Innocence". Các ngươi nên chú ý, đó là "Không thể bị tước bỏ" đấy nhé. Ý nghĩa của yêu cầu này, có thể rút gọn lại trong hai từ: "Nhận chủ". Chỉ khi có đứa nào trong số các ngươi được một mảnh Innocence nhận chủ thì mới hoàn thành được nhiệm vụ chính này. Còn nếu không, có cầm trong tay một đống Innocence thì cũng vô dụng hết.
- Yêu cầu là như thế, cách hoàn thành đại khái cũng là như vậy. Nhưng thật không ngờ, các ngươi lại có thể hoàn thành bằng một cách ngu xuẩn hoàn toàn khác. Không để cho thành viên có cơ hội được Innocence nhận làm chủ mà lại nhận kẻ vốn đã làm chủ Innocence vào làm thành viên. May thay, phương pháp này đã thành công và việc ấn tượng của Lala đối với tiểu đội vô cùng tốt cũng là nguyên nhân duy nhất mà ta ủng hộ cái kế hoạch liều lĩnh này.
- Bản đồ này hoàn thành, ta có thể nói, phần nhiều là do các ngươi may mắn.
- Vậy, một câu hỏi được đặt ra ở đây là, nếu không có được Lala, các ngươi làm cách nào để hoàn thành nghiệm vụ chính? Quản Lý không bao giờ ban ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành và cũng chẳng bao giờ có chuyện chỉ tồn tại một phương pháp duy nhất để hoàn thành nó.
- Chủ nhân của Innocence không nhất thiết phải là con người và ta có thể chắc chắn một điều rằng, trong số những kẻ tham gia bản đồ đó, phải có kẻ mang thể chất Thầy Trừ Tà, thậm chí là không chỉ một.
Văn nói đến đây thì bọn còn lại cũng đã hiểu ra đôi chút. Không khí lại bắt đầu nhốn nháo hẳn lên. Trong số bọn nó, có đứa mang khả năng trở thành Thầy Trừ Tà.
Thầy Trừ Tà với sự vượt trội cả về sức mạnh vật lí lẫn năng lực đặc biệt phi thường. Thật là một sự hấp dẫn vô cùng lớn.
Không để cho bọn nó loạn hẳn lên thành một đoàn, Văn lại nói tiếp kéo lại sự chú ý của mọi người:
- Chính vì vậy, ta đề nghị nên hoán đổi lấy một mảnh của Innocence. Chỉ 900 điểm tích lũy và 1 huy chương vận mệnh cấp 3 sao cho một mảnh bất kì. Rẻ hơn nhiều so với các vật phẩm cùng cấp độ vì năng lực nó cho là tùy thuộc vào người tiếp nhận, không thể dự đoán trước được và nếu là người bình thường còn phải thêm một mục cường hóa song song nữa, cường hóa "Thể chất Thầy Trừ Tà" - Hơi ngừng lại một chút rồi Văn lại tiếp lời, một điều kiện nữa như để tăng phần thuyết phục:
- Không thể loại trừ khả năng thành viên mang thể chất Thầy Trừ Tà của chúng ta đã hi sinh trong bản đồ trước. Nhưng việc đó cũng không đáng lo lắm, bản thân Innocence đã là một nguồn năng lượng vô cùng lớn, còn ta thì với sự trợ giúp của Kho Dữ Liệu có thể đưa ra vô số phương pháp chiết tách nguồn năng lượng đó ra để dùng.
Nghe có vẻ hay nên hai thằng lập tức tán thành, những đứa khác tất nhiên không phản đối.
900 điểm tích lũy được chi ra, thêm một huy chương cấp 3 sao nữa để đổi về một mảnh Innocence.
{}Mảnh vỡ Innocence: Vật phẩm truyền thuyết loại [Thánh tích] Đánh giá: Cấp HH Mô tả : Một mảnh vật chất cao năng lượng Thánh tích của “Ngày phán xét” và “Sự khải hoàn”. Phép màu của Chúa ban xuống trần gian. Bản thân vật chất liên tục hấp thu năng lượng từ môi trường xung quanh, chuyển đổi thành “Dạng đặc thù” và tiến hành tích lũy. Khi tiếp xúc với sinh mạng thể mang đặc trưng sinh học có khả năng tương đồng với vật chất, sự cảm ứng và cộng hưởng khiến cho cả “Vật chất” lẫn “Sinh mạng thể tương đồng” đó biến đổi dần dần để tương thích với nhau. Khi sự “Đồng bộ” đạt đến một tỉ lệ nhất định nào đó, “Vật chất” sẽ trở nên duy nhất và chỉ có khả năng kết hợp với “Sinh mạng thể” đã đồng bộ mà thôi. Hiện tượng này gọi là “Nhận chủ”.
Lưu ý: Trong quá trình “Cộng hưởng” có một lượng nhỏ năng lượng đặc thù từ “Vật chất” rò rỉ ra môi trường và tạo ra những “Hiện tượng siêu nhiên” có mức độ tùy thuộc vào lượng rò rỉ. {Mảnh vỡ Innocence}có tính duy nhất: Trong toàn bộ hệ thống của Kho Dữ Liệu chỉ tồn tại 108 mảnh nhỏ và 1 Lõi. Chỉ khi xuất hiện trường hợp có một mảnh bị phá hủy hoàn toàn thì mới có một mảnh khác được thêm vào “Hệ thống” để thay thế.
Điểu kiện hoán đổi: 900 điểm tích lũy và 1 huy chương vận mệnh cấp 3 sao Có thể hoán đổi trực tiếp 69 trên tổng số 108 mảnh, không bao gồm mảnh Lõi Mảnh Lõi không thể trực tiếp hoán đổi Số lượng còn lại: 43/69
Xác nhận hoán đổi xong, như một sự kiện thần tích, cả không gian Đại Sảnh bỗng nhiễn hơi tối lại, để cho một cột sáng rực rỡ rọi xuống từ trên cao. Cột sáng không lớn, chỉ cỡ một vòng ôm nhưng cường độ vô cùng mạnh, đứa nào đứa nấy đều phải hơi nheo mắt lại một lúc rồi mới dần thích nghi. Lúc có thể nhìn được rõ ràng, bọn nó mới thấy không chỉ đơn giản là một cột sáng duy nhất mà bên trong nó còn tồn tại vô số dấu thánh giá hiện lên, lóe sáng rồi biến mất không ngừng. Và ở phía ngoài, là những lời trích từ kinh thánh giăng ngang dọc, quấn quanh. Tất cả, chỉ là chuẩn bị cho sự xuất hiện của Innocence.
Một vệt sao băng xuất hiện, từ đâu đó ở tít trên cao, xuôi theo cột sáng mà giáng xuống giữa đám người. Lúc mới hiện ra thì nó bay vô cùng nhanh, có đứa đã lo đến một cú va chạm như thiên thạch hàng lâm nhưng khi đến gần mặt đất, nó đột ngột giảm tốc độ lại chậm dần. Và khi cách mặt đất còn gần hai mét, vệt sao băng đó liền dừng lại, lơ lửng giữa trung tâm cột sáng của mình.
Một mảnh của Innocence giáng thế.
Ở giữa cột sáng, một khối lập phương nhỏ phát ra ánh sáng trắng tinh khôi được hai hình bánh răng khuyết tâm đan chéo vào nhau bao lấy, như một vành đai bụi khí thể bao quanh hành tinh của mình. Mảnh Innocence được đặt trong một ống thủy tinh lớn hơn cổ tay người trưởng thành và dài quá hai mươi phân. Hai đầu của ống thủy tinh bịt bằng, từ hai đầu đó bắt ra vô số ống dẫn và cáp kết nối, nhưng ngắn choằn và cụt lủn. Hình như, nó đã từng là một bộ phận của thiết bị hết sức tinh vi nào đó.
Cảnh tượng xuất hiện của mảnh Innocence vô cùng rực rỡ và mang đầy màu sắc thần kì, đẹp nhưng bọn nó cũng không thể cứ đứng ngắm thế mãi được. Thằng Minh – người trực tiếp thực hiện lệnh hoán đổi khẽ vươn đôi tay, đỡ lấy vật phẩm manh danh hiệu [Thần Tích] này.
Như cảm ứng được đôi tay vươn lên, mảnh Innocence cũng tiếp tục từ từ hạ xuống, cho đến khi nằm gọn trong lòng bàn tay người đỡ rồi thì đến lúc này, cột ánh sáng hoán đổi mới dần biến mất. Không còn khung cảnh rực rỡ với những dòng kinh thánh quấn quanh đầy phong cách nữa, thế nhưng ở bên trong ống chứa, mảnh Innocence vẫn phát ra ánh hào quang tinh khiết.
Chưa có thứ gì đẹp hơn thế.
Mảnh Innocence được bọn nó truyền tay nhau để thỏa mãn sự tò mò. Thứ hào quang kì diệu khiến cho bất cứ ai đó ở gần đều bất giác cảm thấy lòng mình thư thái, bao nhiêu lo âu mệt mỏi dường như tan biến sạch, trừ thằng Thi. Thằng Thi với con đệ Akuma của nó.
Không giống như những đứa khác, khi tiếp xúc với ánh hào quang trong vắt của mảnh Innocence, Thi liền cảm thấy vô cùng khó chịu, cả người cũng bứt rứt, buồn bực không yên. Vì tính tò mò và đam mê nghiên cứu mãnh liệt, nó mới miễn cưỡng cầm xem đôi chút. Còn con đệ của nó, em dứt khoát trốn biệt sau lưng. Từ mối liên kết tinh thần, Thi cảm thấy sự chán ghét, khó chịu và thậm chí là cả một chút sợ hãi nơi con đệ của mình.
Hoán đổi Innocence xong, bước tiếp theo là hoán đổi tiếp ra nguyên liệu để chuẩn bị cho nghi thức kiểm tra độ tích hợp với Innocence của các thành viên tiểu đội này.
- 2,5 lít Tears Apostles (Nước mắt sứ đồ): 50 điểm tích lũy - 1,4 lít Eternal Blessings (Phước lành vĩnh cửu): 28 điểm tích lũy - 2g bột Crystal Pure (Pha lê thánh khiết): 18 điểm tích lũy - 1 phần Nhũ tương Bitum – chất kết dính hữu cơ: 2 điểm tích lũy
Một đống nguyên liệu mà bọn nó chẳng bao giờ biết đến được đổi ra theo sự chỉ dẫn của Văn. Tất cả được hòa vào với nhau theo thứ tự trong một cái thau lớn sau đó được làm lạnh xuống còn dưới mười lăm độ C bằng hệ thống quạt hơi tạm thời của hai thằng. Chẳng bao lâu sau, bọn nó đã thu được một thứ có trạng thái giống như là bánh pudding có màu xanh dương bán trong suốt.
Theo như lời Văn nói, cái thứ hỗn hợp đặc quánh này sẽ kích thích sự phản ứng của Innocence với người có khả năng tích hợp với nó. Chỉ cần cho Innocence vào bên trong khối vật chất này, sau đó từng người cũng cho tay qua và tiếp xúc với Innocence. Ai có khả năng tích hợp thì sẽ giống như trong truyền thuyết vậy, “Sự lạ” sẽ xuất hiện xung quanh.
Cả tiểu đội đều hào hứng tham gia, biết làm sao được, sức mạnh mà Innocence đem lại là vô cùng to lớn mà. Gần chục cái đầu tụ đặc vào một chỗ, mấy đứa lớn hơn chút thì thôi chứ riêng thằng Minh não ngắn, bé Lan chưa hết trẻ con và thằng Nam điên đếch hiểu gì cho lắm nhưng cũng ham vui là đã đủ bát nháo thành cái chợ rồi.
Anh em vui vẻ quây quần, chỉ có mình thằng Thi với con đệ Akuma của nó là bị đá sang một bên mà ngồi tự kỉ. Thân là Akuma, số mệnh bọn nó đã định sẵn là không có duyên với thứ gọi là Innocence này rồi.
Không được tham gia vào chương trình chính, hai đứa nó quay ra chơi đồ hàng. Một cái bàn uống trà bé xíu được bày ra, cùng với đó là bộ chén tách cũng nhỏ xinh không kém. Thằng Thi ngồi xổm đối diện với con đệ. Con Akuma của nó trong dạng người khá là ngây thơ, không khác gì một cô bé con cùng tuổi. Em ôm tách trà bên trong không hề có nước, cố gắng kiễng chân giả vờ rót vào trong chén của thằng Thi.
- Niiii…!
Nâng cái chén không lên miệng, làm một hớp ngon lành như thể bên trong có trà thật vậy, xong nó cúi xuống, khoái trá xoa đầu con đệ của mình:
- Được! Trà ngon! Bé Ni cho anh thêm chén nữa.
- Niii…!!! – Được khen ngợi, em híp mắt, ngân dài một tiếng vui sướng và nụ cười rạng rỡ trên môi. Đôi tay nhỏ bé lại vụng về ôm tách trà không, cố gắng làm động tác rót cho thằng Thi chén nữa…
- Oa!!! Không chịu đâu…! – Mải ngắm con Akuma nhỏ bé, thằng Thi không chú ý bé Lan cũng đã chạy về từ bao giờ. Hét lên một câu đầy bất mãn, rồi chẳng cần sự cho phép của ai, em cứ thế sà xuống, chiếm lấy một chỗ bên cạnh nó – Cho Lan chơi với. Hồi trước Lan ở trong bệnh viện suốt, không có bạn nên cũng chẳng được chơi đồ hàng…
- Niiii…! – Có lẽ bị ảnh hưởng bởi linh hồn của thằng Thi, tính bài xích của em Akuma không còn mạnh như trước nữa. Thấy có thêm bạn tham gia, em cũng rất tự nhiên mà làm động tác rót cho một Lan chén.
- Niii…! – Ngân một tiếng nữa, em quay sang bên còn lại, lại lặp lại động tác của mình. Ở bên đó, Cỏ May đã ngồi mỉm cười lặng lẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]