Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp phản ứng, trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt nhè nhẹ. Cô vốn muốn hỏi là trong túi vẫn còn nhiều kẹo như vậy, tại sao anh phải ăn kẹo trong miệng cô, nhưng lại trong chớp mắt bị câu nói của anh dời đi sự chú ý.
"Rất ngọt sao?"
Lông mi Tang Diên rũ xuống, đuôi mắt khẽ nâng lên.
Muốn xác nhận lại một lần nữa, Ôn Dĩ Phàm cầm viên kẹo trên tay bỏ vào miệng, nếm nếm: "Em thấy rất ngon mà!"
". . ."
"Anh thử nhai một chút xem có ngon hơn không?" Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, đề nghị: "Đây là kẹo hạnh nhân, anh nhai một chút thì sẽ có vị béo, sẽ không cảm thấy quá ngọt nữa."
". . ." Có đôi khi Tang Diên cảm thấy bản thân mình như đang trêu chọc một hòn đá. Anh nghẹn lời, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Chuyện này và chuyện anh có nhai hay không không quan hệ gì với nhau, hiểu?"
"Nhưng nhai một chút thì sẽ ngon hơn mà." Ôn Dĩ Phàm lại lấy một viên khác đưa đến bên khóe môi anh: "Thật sự không ăn sao?"
Nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi Tang Diên cũng không phản đối nữa, thuận theo há miệng cắn kẹo.
Thấy anh có vẻ cũng không quá ghét hương vị này, Ôn Dĩ Phàm cong cong môi. Cô cũng nhét một viên vào miệng mình, cảm thấy thật sự rất ngon, rồi mới đóng túi kẹo lại.
Hai người ra khỏi quảng trường, đi về phía bãi đậu xe.
Lượng người đang đông đúc trở nên vắng vẻ hơn, đi từ nơi ồn ào náo nhiệt đến nơi đường phố an tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-do-danh/471667/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.