Ngữ điệu của anh như đang dò hỏi, nhưng cũng giống như đang thông báo với cô.
Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của anh, cảm giác hoảng hốt lo lắng còn sót lại giờ cũng đã tiêu tan. Cô nắm chặt tay anh, khoé môi cong lên: "Cũng tạm được."
Tang Diên nhìn qua: "Làm sao?"
"Bởi vì," Ôn Dĩ Phàm nén cười, "Không phải là anh thiếu em một cụ ông sao?"
". . ."
Yên lặng vài giây.
Tang Diên bình tĩnh dời ánh mắt, ung dung thong thả nói: "Vậy thì cứ thiếu trước đi."
Ôn Dĩ Phàm: "Ừ?"
Hành lang bệnh viện yên tĩnh sáng rực.
Người đàn ông trên tay quấn băng mỏng, mặc chiếc áo màu đen nhiễm bụi, nhưng nhìn lại không thấy chật vật chút nào. Vóc dáng anh rất cao, hơi gầy, khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt cô lại nhu hoà hơn vài phần.
"Qua năm mươi năm nữa sẽ trả cho em."
***
Hai người xuống đến tầng 1 đi lấy thuốc.
Ôn Dĩ Phàm cầm lấy các loại biên lai trên tay Tang Diên, nghiêm túc xem. Nhìn thấy một tờ bệnh án, ánh mắt cô dừng lại, đột ngột hỏi: "Ở thắt lưng anh cũng bị thương sao?"
"A." Tang Diên mới nhớ ra, "Cũng trầy chút da, không khâu tiêm gì đâu."
". . ."
Ánh mắt Ôn Dĩ Phàm dừng lại, thẳng tắp nhìn anh, có vẻ giận: "Bác sĩ dặn dò cái gì, anh có nghe không?"
Tang Diên tùy ý nói: "Một tuần sau đổi thuốc, hai tuần lễ sẽ tháo chỉ."
Ôn Dĩ Phàm: "Có phải kiêng ăn cái gì không?"
"Không có, cứ ăn như bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-do-danh/471665/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.