Theo động tác bất ngờ của Tang Diên, Xa Hưng Đức bị đẩy lui về sau vài bước. Hắn cố giữ thăng bằng cơ thể, vẻ mặt say khướt chỉ vào Ôn Dĩ Phàm, giọng điệu lè nhè: "Tôi. . . tôi là ai ? Tôi là cậu của cháu!"
Nghe hắn nói như vậy, Tang Diên nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, như đang đợi cô xác nhận.
Ôn Dĩ Phàm mím môi: "Không phải."
"Này! Sương Hàng, sao lại nói là không phải!" Xa Hưng Đức tức giận, lại bước về phía trước vài bước: "Lời này mà cháu nói ra được sao, cháu có lương tâm không? Trước kia cậu còn mua đồ ăn cho cháu, không nhớ sao?"
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, vẻ chán ghét trong mắt hoàn toàn không giấu được. Cô không muốn để cho bản thân quá thất thố, cũng không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt người này.
"Tôi không biết ông."
Cảm thấy lời Ôn Dĩ Phàm nói làm mất thể diện của hắn, Xa Hưng Đức càng giận dữ, lại muốn kéo cô.
Nhận ra được ý đồ của hắn, Tang Diên lập tức che trước mặt Ôn Dĩ Phàm. Anh bắt lấy cánh tay Xa Hưng Đức, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn vào một thứ đồ vật bẩn thỉu. Lực đạo trên tay anh dần nắm chặt, cho đến khi nghe Xa Hưng Đức kêu đau mới buông ra.
Giọng Tang Diên không chút gợn sóng: "Nghe không hiểu tiếng người đúng không?"
"Anh có bị bệnh không! Tôi nói chuyện với cháu tôi có liên quan rắm gì đến anh!" Xa Hưng Đức đã đến nơi này vài lần, cũng đã thấy Tang Diên ở đây, chỉ nghĩ anh là ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-do-danh/471649/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.