Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, Chân Ngọc lại tiến hành phỏng vấn những người đến xem pháo hoa.
Xong việc cả đoàn thu dọn đồ đạc rồi lên đường trở về.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, Ôn Dĩ Phàm vẫn luôn có cảm giác không an tâm, liền lên tiếng gọi Phó Tráng lúc này đang cùng ngồi ghế sau với cô: "Đại Tráng."
Phó Tráng đáp lời: "Dạ."
Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa gỡ khẩu trang ra: "Nếu em ở trên đường gặp chị, mà chị đang đeo khẩu trang giống như bây giờ, quần áo cũng mặc một bộ em chưa từng thấy chị mặc."
Cô ngừng một chút, nghiêm túc hỏi: "Em có thể nhận ra chị không?"
"Chỉ đeo khẩu trang thôi, " Phó Tráng nghĩ nghĩ, dáng vẻ nghiêm túc hỏi: "Không che đậy thêm cái gì khác sao? Ví dụ như đeo kính mát hay là đội nón gì đó?"
"Chỉ như bây giờ thôi."
Phó Tráng nói như chuyện hiển nhiên: "Vậy đương nhiên nhận ra được rồi!"
"..."
"Chị Dĩ Phàm. Nói thật nhé, chị là người xinh đẹp nhất em từng được gặp đó." Phó Tráng ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Ngày đầu tiên đi làm, lúc nhìn thấy chị em cứ tưởng là đại minh tinh nào đi lộn chỗ đó."
Chân Ngọc đang ngồi trên ghế phó lái nghe vậy cũng cười nói: "Tiểu Phàm đúng là rất đẹp."
"Chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được ngay." Tiễn Vệ Hoa đang ngồi rảnh rỗi cũng vui vẻ tiếp lời, trêu ghẹo cô: "Tiểu Phàm, em có bạn trai chưa? Để hôm nào thầy giới thiệu con trai thầy cho em làm quen nhé!"
Chân Ngọc cười đùa: "Thôi đi anh, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-do-danh/269574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.