“Con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”Ngồi trên máy bay, Cao Tử Quần chợt lại nhớ lại những lời này, đôi môi mỏng không khỏi nhếch lên nụ cười. 
Quả thật, anh cũng mong như vậy. 
Mười mấy tiếng ngồi máy bay, khi đến nơi đã là bảy giờ sáng. Sau khi máy bay hạ cánh, Cao Tử Quần cũng không nghỉ ngơi, liền đến thẳng bệnh viện. 
Cuộc phẫu thuật của Cao Tuyển là vào chín giờ, cậu bé vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại muốn gặp anh. Văn Thư đành phải gọi điện thoại. 
“Bây giờ anh đang trên đường đến bệnh viện.” Cao Tử Quần nhíu mày. 
Văn Thư an tâm thở ra: “Tiểu Tuyển muốn nói chuyện với anh.” Cô đưa điện thoại cho Tiểu Tuyển, cậu bé liền thoăn thoắt: “Bố, bao giờ thì bố đến.” Văn Tuyển vui vẻ nở nụ cười. 
Không biết Cao Tử Quần đã nói gì, cậu bé cười khanh khách: “Dạ được, vậy bố đến nhanh chút nha.” 
Văn Thư vuốt đầu con trai, nhìn vào khuôn mặt kia cô có chút thất thần. 
Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Văn Thư ra đón anh. Từ xa nhìn anh, ngược sáng, bóng dáng cao lớn tuấn tú trước mắt và hình ảnh trong trí  nhớ kia dường như không khác là mấy. Vẫn là bộ vest đen toát ra một vẻ nghiêm túc như trước đây. 
“Tiểu Tuyển thế nào rồi?” Cao Tử Quần đi đến trước mặt, nhìn cô trầm giọng hỏi. 
Văn Thư mỉm cười: “Tình hình cũng không tệ lắm, chỉ là suốt ngày nhớ anh.” 
“Hai hôm trước anh có việc đột xuất nên phải dời ngày.” Cao Tử Quần giải thích. 
Văn Thư cũng không hỏi anh đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/55035/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.