Lãnh Tây tuyệt vọng trừng mắt nhìn, anh chưa bao giờ thay đổi, chưa đạt được mục đích sẽ không dễ dàng buông tha. 
Cô  mơ hồ nhìn anh, suy nghĩ vô thức trôi dạt về những năm trước. Thời gian cứ dần trôi,  nhưng có những ký ức vẫn mãi không phai mờ. 
Ngày ấy, năm ấy. 
“Lãnh Tây, cậu có đi thực tập không?” Tôn Linh Lợi vừa mới xách một thùng nước lên, thở hồng hộc nói: “Tớ vừa gặp chị Trần khóa trên, chị ấy bảo bên Trung Chính còn hai vị trí.” 
Lãnh Tây đang vùi trên giường đọc tiểu thuyết, hờ hững bảo: “Sao cũng được.” 
Tôn Linh Lợi nhìn cô: “Vậy chúng ta cùng đi nhé, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Cô biết hoàn cảnh gia đình của Lãnh Tây rất tốt, thật ra cũng không cần đi thực tập. 
“Vậy tớ điền vào hồ sơ  nhé.” 
Lãnh Tây đang hoàn toàn đắm chìm trong tình tiết của câu chuyện: “Cậu tự quyết định đi” 
Tôn Linh Lợi cười nói: “Bây giờ tớ có bán cậu chắc cậu cũng chả biết ấy chứ.” 
Lãnh Tây cười hì hì: “Thế nhớ tìm cho tớ một ông chủ tốt đấy nhé.” 
Vài ngày sau, Lãnh Tây nhận được tin tức từ phía công ty bên kia, bảo rằng mồng một tháng bảy phải đến báo cáo. Cô thở dài một hơi: “Thật phải đi sao?” 
Tôn Linh Lợi hung dữ lườm cô: “Tớ thề nếu cậu không đi, tớ sẽ xé xác cậu ra.” 
Lãnh Tây cười nhếch môi: “Cậu yên tâm, tớ nói là sẽ làm. Trung Chính ư? Có phải tập đoàn Trung Chính đó không? 
“Còn có Trung Chính nào nữa? Không phải tập đoàn đã xây dựng thư viện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/55028/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.