Cao Tử Quần bị thương nặng phần đầu, ai cũng nhớ chỉ quên mỗi mình Lãnh Tây, chuyện này thật sự khiến người khác khó tin. Lãnh Tây đó là một phần không thể tách rời trong trái tim anh. Anh đúng là một người cố chấp, đã nhiều năm như vậy…nếu anh có thể buông xuống được thì đã không phải rơi vào bế tắc như hôm nay.
Không ai biết Cao Tử Quần đang tính toán gì, đường đường là một tổng giám đốc giờ phút này lại chen chúc trong một tiệm hoa ồn ào chật hẹp, sắc mặt hớn hở như gió mùa xuân, mọi người dè dặt quan sát anh, nhưng không có mấy người chủ động đi đến bắt chuyện cùng anh.
Sáng nay tiệm hoa vô cùng náo nhiệt. Người Lãnh gia hôm nay đều đến đây, Lãnh Lượng nhìn qua Cao Tử Quần. Những người khác bận rộn tiếp đãi khách khứa, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Cao Tử Quần.
“Anh không sao chứ?” Ngữ điệu nhàn nhạt không có chút nào giống như quan tâm người khác.
Cao Tử Quần gập quyển tạp chí trong tay lại, ánh mắt quay sang nhìn anh: “Đây là giọng điệu đối với ân nhân cứu mạng của cậu sao?”
Lãnh Lượng lạnh nhạt nói: “Tôi cầu xin anh giúp tôi ư? Anh không biết lượng sức mình còn ra dáng anh hùng.” Anh nhớ lúc đó Cao Tử Quần đã nói với anh rằng, hôm nay tôi trả lại tất cả cho cậu. Lãnh Lượng nhìn vào khuôn mặt Cao Tử Quần, đột nhiên như nhớ đến điều gì: “Anh giả vờ trông cũng thật giống đấy chứ, đừng cho là tôi không biết, anh căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/3288054/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.