Cuối cùng Cao Tử Quần cũng đến gặp Văn Tuyển. Văn Tuyển nhốt mình trong phòng suốt cả ngày, một câu cũng không nói.
“Tiểu Tuyển.” Cao Tử Quần khẽ mở cửa, gọi tên cậu bé.
Văn Tuyển quay lưng về phía anh, thân hình nhỏ bé co rụt lại trông rất cô đơn.
Cao Tử Quần ngồi xuống cạnh cậu: “Xem ra Tiểu Tuyển không muốn nhìn thấy bố, vậy bố đi nhé.” Nói xong, anh lại giả vờ đứng dậy.
“Đừng mà…” Văn Tuyển ngay lập tức giữ lấy tay Cao Tử Quần, quay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng, có thể nhìn ra hôm nay cậu bé đã khóc không ít.
Cao Tử Quần kéo cậu bé sát lại: “Tiểu Tuyển, không phải trước đây bố đã nói với con sao – nam tử hán đại trượng phu thà đổ máu chứ không rơi lệ, con quên rồi ư?”
Văn Tuyển sụt sịt: “Con không quên, chỉ là bố…”
Cậu bé nói được nửa lời thì đột nhiên dừng lại: “Bố không phải là bố của con.” Thanh âm vô cùng mất mát: “Mẹ nói với con rằng bố không phải là bố của con.” Bố chỉ là bố của mình Hi Hi.
Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt buồn bã của cậu bé, thấp thoáng thấy bóng dáng của Kiều Vũ trong đó: “Tiểu Tuyền cũng vẫn gọi bố đi.”
Cậu bé nao núng, cúi thấp đầu: “Có thể sao ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cao Tử Quần khẳng định chắc chắn. Lúc đó anh quyết định kết hôn giả với Văn Thư là bởi vì tức giận Lãnh Tây đã bỏ đi đứa con, mặt khác cũng bởi vì đứa con trong bụng Văn Thư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/3288038/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.