Trì Dư không hề nghĩ ngợi mà chạy ra khỏi cửa, cầm lấy chìa khóa của bố Trì rồi ngồi lên ghế lái phụ.
Một giây khi chân ga được nhấn xuống, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vẫn may vẫn may, xe vẫn còn khởi động được.
Nếu như Trình Ngôn thật sự trở về, như vậy thì chỗ anh có thể nhận ra ở thế giới này sẽ chỉ có chỗ kia thôi.
Chân ga dần được nhấn đến hết cỡ. Trên đường đi, kỹ thuật lái xe của Trì Dư không thuần thục nên đụng chỗ nọ một chút chỗ kia một chút, cuối cùng thì cũng đi đến nhà trọ kia.
“Trình Ngôn!” Mở cửa chung cư kia ra, Trì Dư không nhịn được mà gọi một tiếng.
Không có tiếng trả lời.
“Trình Ngôn! Trình Ngôn! Trình Ngôn!…” Trì Dư tìm khắp phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp một lượt thế nhưng không thấy bóng người nào.
Đến phòng bếp, cô đột nhiên ngừng chân lại, nhìn xem tờ giấy dán trên tủ lạnh.
Cách dùng Vitamin B11…
Nước mắt nhanh chóng trượt xuống khỏi hốc mắt.
Không phải là mơ!
Là thật!
Là thật!
Anh ấy quay về! Nhất định là anh ấy quay về!
Thế nhưng mà, cô nên tìm anh ở đâu đây?
Trì Dư chạy xuống lầu, nhìn đám người bốn phía xung quanh đang bất động thì có một loại cảm giác phí công bất lực.
“Trình Ngôn, anh ở đâu?”
Trì Dư gấp gáp đến độ xoay quanh, nhìn khắp bốn phía. Vô ý nhìn qua, trong biển người mênh mông bất động, giống như thể có một người đang đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-the-khong-che/2674884/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.