Khoảnh khắc Mục Táp nhìn thấy Tống Vực, vẻ mặt vốn căng thẳng đột nhiên thả lỏng. Cô thở phào nhẹ nhõm, lách qua người Cảnh Chí Sâm, hướng tới anh.
Cảnh Chí Sâm nghe tiếng, ngoảnh mặt lại. Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Vực, chân mày anh ta khẽ nhíu, yên lặng đánh giá Tống Vực.
Cảnh Chí Sâm đương nhiên từng nghe ‘truyền kì’ về Tống Vực. Thời điểm Tống Vực ‘ngã ngựa’, vướng vào vòng lao lý, anh ta có nhận phỏng vấnvới một tờ tạp chí, hợp tác phân tích nguyên nhân ‘sa cơ lỡ vận’ củaTống Vực. Khi đó, anh ta ra vẻ đĩnh đạc, mỉm cười nhận xét, “Phải thừanhận, Tống Vực là nhân tài hiếm thấy trong thương giới, nhưng tính cáchanh ta quá rắn, hành xử táo bạo, không biết vận dụng chiến thuật lấy nhu chế cương…nên nhận lấy kết cục cay đắng này…là điều trong dự liệu.”.
Tuy nhiên, hiện giờ trong mắt Cảnh Chí Sâm, người đàn ông mang tên Tống Vực này, so với người đàn ông nhận chức CEO khi mới 19 tuổi, người đã tạo ra sự tăng trưởng kinh tế vượt bậc…hoàn toàn không tương đồng.
Cực kì không tương đồng
Mục Táp đứng đối diện Tống Vực, thản nhiên hỏi:“Sao anh ở bệnh viện vậy?”
“Ông bạn của bố anh mổ ở đây, anh tới thăm ông ấy.” Tống Vực giải thích đơn giản. Anh nhìn cô chăm chú, thân thiết giúp cô vén lại những sợi tóc bay lòa xòa, khẽ cười,“Còn em?”
Cảnh Chí Sâm đứng phía sau hai người, khẽ đằng hắng một tiếng, Tống Vực nhướng mắt nhìn anh ta.
“Táp Táp, vị này là?” Cảnh Chí Sâm mỉm cười, ôn nhu hỏi.
Hai chữ Táp Táp thoát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/209520/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.