Sau khi về nước, Tống Vực không dọn về Tống gia, mà thuê phòng ởkhách sạn năm sao ven hồ, sống tự do tự tại một mình. Vì thế, Mục Tápđúng hẹn nấu ăn cho anh, gói ghém cẩn thận rồi bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó đón xe tới khách sạn.
Khoảng khắc cánh cửa mở ra, Tống Vực khiến cặp mắt Mục Táp phải sánglên. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, hai màu đen trắngphối hợp, tôn lên khi chất ưu việt của con người anh. Vì mới cạo râu,nên gương mặt anh sạch sẽ, tươi sáng hơn lúc thường. Toàn thân anh nhưthể bước ra từ bức hoạ hoàn mỹ, thiếu mất một nét vẽ thì sẽ ảm đạm, mànhiều thêm một nét sẽ trở nên dư thừa. Lúc này, trong đôi mắt cô, chỉchứa đựng duy nhất hình bóng anh.
“Vào đi.” Anh mỉm cười, tiếp nhận hộp thức ăn trong tay cô.
Căn phòng thực sạch sẽ, vật dụng bên trong được sắp đặt ngăn nắp,ngoại trừ vài thứ như: hai cái laptop, gạt tàn thuốc, gói thuốc lá, bậtlửa, chai nước khoáng, mấy gói trà, vài cây bút, bản ghi chép lịch trình công tác……
“Anh đang làm việc?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh đáp,“Làm từ sáu giờ đến tận giờ, anh vừa cảm thấy đói thì em đã mang thức ăn đến.”
“Vậy anh mau ăn đi.” Mục Táp chỉ hộp thức ăn trong tay anh,“Em làmmón gà viên, phi lê cá nướng xiên, canh dưa nấu rong biển và saladrau.”
Anh nhíu mày, cười nhận xét:“Nhiều món quá.”
Trước khi tới đây, Mục Táp đã ăn một bát cơm rang, bụng còn no căng.Nhưng cô vẫn ngồi xuống cùng dùng cơm với anh. Mục Táp phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/209514/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.