Khoảnh khắc Mục Táp nhìn thấy Tống Vực, cô cảm thấy người thật so với nhân vật cô được nghe qua những lời đồn đãi, không phải chỉ khác biệtmột chút.
Anh ta rất cao, là người đàn ông cao nhất Mục Táp từng gặp qua. Ănmặc mộc mạc, giản dị, phía trên là chiếc áo sơ mi trắng phối với dây đai cùng màu, cổ tay áo vén lên khoảng một tấc, thẳng thớm sạch sẽ không tí nếp nhăn, phía dưới là quần tây màu đen. Gương mặt mang mắt kính đen,tay trái xách theo đồ vật cũng màu đen nốt, là túi đựng máy tính có kiểu dáng đơn giản và thời thượng, tay phải nhét trong túi quần. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, khí chất lạnh lùng.
Bắt đầu vào xuân, bên ngoài mưa phùn rơi rả rích, nhiệt độ chỉ có 11độ, anh ta ăn mặc như vậy, quả thực hơi thiếu vải…… Mục Táp đang say sưa đánh giá, anh ta đã nghiêng thân đi đến, vươn tay phải muốn bắt tay với cô, cô hơi thất thần trong giây lát, rồi tức thời vươn tay tiếp đón.
Lúc bắt tay, Mục Táp kinh ngạc vì nhiệt độ của lòng bàn tay anh ta,nóng hầm hập, so với chiếc áo bành tô cô đang mặc, so với hai ly cà phênóng cô vừa uống, còn nóng hơn. Sức lực bắt tay của anh ta rất lớn, thế nhưng, lại cho cô ảo giác, bản thân cô được coi trọng.
“Mục Táp?” Mọi cảm xúc trong ánh mắt anh ta đều được che khuất sau mắt kính đen, chỉ có đôi môi hơi nhúc nhích.
“Vâng, em là Mục Táp.” Cô mỉm cười, ngẫm nghĩ và bổ sung thêm câu chào hỏi quen thuộc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/209509/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.