Quá trình ‘tâm sự’ của hai vợ chồng diễn ra rất sung và hăng, kéo đến tận trưa ngày hôm sau, Mục Táp vẫn nằm bẹp dí trên giường. Tống Vực rửa mặt xong đi tới, khom lưng vỗ vỗ mông cô: “Mặt trời nướng khét mông rồi kìa, dậy đi nào, heo lười.”
Mục Táp trở mình, đối diện Tống Vực. Mái tóc dài đen mượt xõa bồngbềnh bên gối, trên đôi má mịn màng trong suốt lặng lẽ nở rộ hai nụ hồngtươi mới. Cô ngáp dài một cái, lấy tay dụi dụi mắt, nhìn rõ người đốidiện là Tống Vực, bèn nhoẻn cười theo phản xạ. Ánh mắt Tống Vực luôntheo sát mọi hành động và biểu cảm của cô. Nom bộ dạng cô ngây thơ, ngơngáo, anh không nhịn được, cúi đầu hôn mạnh hai má cô: “Lập tức rờigiường hoặc là tâm sự tiếp, em chọn ngay và luôn đi.”
Mục Táp nghe vậy, cơn ngái ngủ tức thì bay biến hơn phân nửa. Cô thulại nụ cười, thầm nhủ, dù mình chỉ còn chút hơi tàn cũng ráng mà lếtxuống giường. Bằng không, chết không kịp ngáp.
Một ngày thứ bảy nhàn nhã, Mục Táp vừa soi gương đánh răng, vừa cảmnhận tâm tình tốt đẹp hệt như ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài.
Tống Vực đứng sau lưng cô, cầm lược giúp cô chải tóc, trầm giọng nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta về thăm bố.”
À, hôm ở nhà hàng Hoài Dương, cô đã hứa với ông Mục Chính Khang thứ bảy này sẽ về Mục gia chơi.
“Em không cần khẩn trương.” Tống Vực nói: “Anh đi cùng em, sẽ không phát sinh việc ngoài ý muốn.”
“Em nào khẩn trương.” Mục Táp chớp chớp hai mắt.
Ba giờ chiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219358/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.