Mục Táp đã nhiều lần đến thành phố B công tác. Nhưng lần nào cũng bùđầu bù cổ giải quyết công việc, nào có thời gian đi thăm thú, thưởngthức cảnh đẹp. Lúc này, Tống Vực đã đậu xe trước cửa khách sạn, nằng nặc đòi cùng cô đi hóng gió, tham quan thắng cảnh nổi tiếng của thành phốB.
Anh lái xe chở cô đi với tốc độ chậm, đôi mắt dáo dác ngó xung quanh. Qua thật lâu sau, anh mới dừng xe, giơ tay chỉ:“Kia là bảo tàng Tử Đànnổi tiếng*, em muốn vào tham quan không?”
* Tên tiếng anh là China Red Sandalwood rộng khoảng 5000 m2 với phong cách kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại.
Mục Táp không mấy hào hứng. Cô gác hai tay sau ót, nheo mắt nhìn tòa kiến trúc từ thời Minh Thanh:“Em sao cũng được.”
Tống Vực nghe vậy, liền vươn tay vuốt nhẹ tóc cô:“Đã tốn công tới đây thì chúng ta nên vui chơi một bữa cho đáng, đừng mang theo tinh thầnmiễn cưỡng, chiếu lệ.”
Diện tích bảo tàng Tử Đàn rất lớn, song có bố cục vô cùng tinh tế,khéo léo. Thoạt đầu, Mục Táp rề rà, uể oải nhấc từng bước chân nặng nề.Lát sau, Tống Vực nhìn không nổi, bèn dắt tay cô đi sâu vào bên trong.Hai người bắt đầu ngắm nghía, đánh giá những vật dụng từ thời MinhThanh. Anh thấp giọng giới thiệu, giảng giải sơ lược từng thứ một, tỉnhư nét đặc sắc, tinh túy của những vật dụng nhỏ, cách chạm trổ củanhững tượng điêu khắc gỗ, phương thức đánh giá những bức phù điêu quamức độ nông sâu, và những biểu tượng, ý nghĩa của hoa văn được chạm trổ. Mục Táp từ từ nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219353/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.