Mục Táp lách mình qua bả vai Tống Vực, toan bước ra phòng khách. Tống Vực kịp thời giữ chặt cánh tay cô, ôm sát cô trong ngực, anh cúi đầuthì thào bên tai cô, ngữ khí chất chứa vẻ ẩn nhẫn:“Táp Táp, em bình tĩnh lại mau, kể rõ mọi chuyện cho anh nghe.”
Mục Táp nhất thời lâm vào tình trạng trầm ngâm im lìm. Cô cảm giáchơi thở anh vấn vít quanh vành tai cô. Tuy rằng gần trong gang tấc,nhưng lại phảng phất khoảng cách xa vời vợi như trời và đất.
“Anh là chồng em mà. Em hãy tin tưởng anh.” Ánh mắt mơn man trên mặt cô, anh tận lực đè thấp giọng nói hòng trấn an cảm xúc cô.
Ngoài phòng khách, bà Tống mơ hồ nghe thấy tiếng động lao xao trongphòng bếp. Bà cảm thấy kì quái, liền hô to:“Trong đấy xảy ra chuyện gìthế? Mấy đứa đâu hết rồi? Lên đây ăn bánh trái đi nào.”
“Anh thả em ra.” Cảm xúc Mục Táp sắp vượt quá giới hạn chịu đựng,giọng nói run run kết hợp ngữ điệu gấp gáp,“Tống Vực, anh ôm chặt quá,em không thở nổi.”
Tống Vực nghe vậy liền nới tay, quay người cô đối diện anh, cẩn thận xem xét sắc mặt cô.
“Em muốn ra ngoài.” Mục Táp vươn tay đẩy Tống Vực, co giò chạy lênphía trước, vòng qua khúc rẽ, trở lại phòng khách, tiến thẳng đến chỗ bà Tống đang ngồi.
“Táp Táp.” Bà Tống sửng sốt trước khuôn mặt trắng bệch của cô, nônnóng hỏi,“Sắc mặt con kém quá, trong người không khỏe hả con? Mau maungồi xuống uống miếng nước đi. Tống Vực đâu rồi? Tống Vực, Tống Vực, lên coi vợ con nè!”
“Thưa mẹ, con có vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219349/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.