Chương trước
Chương sau
Lục Chẩm Thu sau khi nhận được lễ vật liền đặt trong túi, cùng Tiểu Ngư bọn họ nói chuyện phiếm, Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn nàng nghe Hoa Lạc nói cười, giữa hai hàng lông mày nhíu lại, trái tim chậm rãi rơi vào vực sâu, toàn thân lạnh lẽo.

Trước khi ra khỏi cửa nói cái gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc rời khỏi khách sạn Kỷ Tử Bạc nói có thể đưa Tiểu Ngư về, tiện đường, cô nhìn về phía Lục Chẩm Thu hỏi: "Còn cô thì sao?"

Lục Chẩm Thu quay đầu lại, từ sau khi nhận được lễ vật vẫn không nói chuyện với Cận Thủy Lan, giờ phút này bất thình lình bị hỏi, nàng dừng một chút, còn chưa nói gì Tiểu Ngư đã cười: "Còn cần phải hỏi, khẳng định lại làm phiền Cận lão sư đưa Thu Thu của chúng ta về."

Cận Thủy Lan nhìn về phía Lục Chẩm Thu, sáng quắc hữu thần, cô thăm dò đưa chìa khóa xe qua, nói: "Cô lái đi."

Lục Chẩm Thu nhìn Tiểu Ngư và mọi người, cười cười: "Được, bất quá tôi muốn đưa Hoa Lạc về trước."

Hoa Lạc xua tay: "Tôi không cần......"

"Tôi sẽ đưa cô ấy về." Bạch Miêu đột nhiên nói một câu, Hoa Lạc quay đầu, mãn nhãn cao hứng: "Bạch lão sư sẽ đưa tôi về sao?"

Bạch Miêu: "Cô sống ở đâu?"

Hoa Lạc nói: "Tiểu khu Hạnh Phúc."

Bạch Miêu gật đầu, mọi người chỉ nghĩ rằng Bạch Miêu là vì dành không gian riêng cho Cận Thủy Lan và Lục Chẩm Thu, không chú ý tới thần sắc không tự nhiên của cô, Hoa Lạc cũng không chú ý tới, lên xe còn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, chào hỏi Lục Chẩm Thu: "Có Bạch lão sư đưa tôi về, cậu yên tâm, cậu cùng Cận lão sư cũng sớm một chút trở về đi."

Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, cười cười.

Hoa Lạc từ sau kính xe nhìn thấy hai người vẫn còn đứng, khẽ thở dài, bên cạnh Bạch Miêu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có." Hoa Lạc nói: "Đột nhiên phát hiện, người cùng người duyên phận thật sự rất thần kỳ."

Nếu là hai tháng trước, cô thế nào cũng không nghĩ tới Lục Chẩm Thu và Cận Thủy Lan sẽ ở chung một căn nhà, càng sẽ không nghĩ tới Cận Thủy Lan đối với Lục Chẩm Thu có ý tứ, tuy rằng hiện tại còn đang trong giai đoạn tưởng tượng, nhưng cô cảm thấy Tiểu Ngư nói rất đúng, rất rõ ràng.

Bạch Miêu nghe được lời này tay nắm chặt vô lăng, ho nhẹ một tiếng nói: "Duyên phận chuyện này, nói không rõ."

Hoa Lạc đồng ý: "Không sai, có thể quen biết Bạch lão sư cũng là duyên phận!"

Khuôn mặt của Bạch Miêu hơi căng thẳng.

Hoa Lạc còn đang cảm khái: "Hôm nay thật sự rất vui vẻ, tôi đã lâu không vui vẻ như vậy, cảm ơn Cận lão sư, cảm ơn Kỷ lão sư, cảm ơn Bạch lão sư!"

Cô nói xong mỉm cười với Bạch Miêu, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu lại nghịch ngợm, Bạch Miêu không kịp đề phòng đụng vào mắt cười của cô, chần chờ mới nói: "Quen biết cô, cũng rất vui vẻ."

Hoa Lạc hết sức vui mừng.

Bạch Miêu hỏi cô: "Nghe bạn của cô nói, chuyện cô mang theo đồ đệ, không có việc gì chứ?"

Hoa Lạc thu hồi nụ cười, thở dài một tiếng: "Nói đến chuyện gần đây, chính là có chút lạnh lòng, tôi tìm tài liệu cho cô ấy, dạy cô ấy viết văn như thế nào, phân tích cốt truyện như thế nào, tôi vất vả mang cô ấy như vậy, tôi nghĩ không ra."

Cô nói tới đây liền suy sụp hai vai, có chút uể oải, Bạch Miêu chợt nghĩ đến trước kia mỗi buổi sáng vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy chào hỏi.

[ Đồ đệ đệ, sớm nha! ]

[ Đồ đệ đệ, buổi sáng tốt lành, nên rời giường ăn sáng rồi! ]

[ Đồ đệ đệ, tôi gửi tư liệu cho cô phải nghiêm túc xem, không hiểu có thể hỏi tôi. ]

Trước sau tràn đầy năng lượng, trước sau nhiệt tình.

Cô sợ hãi quá nhiều nhiệt tình, cho nên bỏ chạy không chịu trách nhiệm.

Không nghĩ tới cư nhiên là Hoa Lạc.

Trong lòng Bạch Miêu nổi lên áy náy, cô mở miệng: "Kỳ thật......"

Hoa Lạc quay đầu: "Kỳ thật cái gì?"

Hoa Lạc nhìn chằm chằm như vậy, đôi mắt sáng lấp lánh, Bạch Miêu ngược lại không thể nói nên lời, vài giây sau, cô nói: "Kỳ thật rất bình thường, trên đời này không phải ai cũng là người tốt."

Hoa Lạc cười: "Bạch lão sư nói đúng."

Cô nói xong lại hỏi: "Bạch lão sư khi nào phát hành sách mới?"

Bạch Miêu không đáp hỏi lại: "Cô cảm thấy khi nào thì tốt?"

Hoa Lạc suy nghĩ một chút: "Gần đây khá tốt."

Cô hạ giọng: "Nghe nói Cận lão sư ăn tết xong sẽ phát hành sách mới, cô biết Cận lão sư rồi, cô ấy trước và sau khi phát hành sách mới một tháng đều phải tránh, nếu Bạch lão sư muốn phát hành sách mới gần đây thì tốt, nếu không phải đợi đến năm sau, rất lâu rồi, muốn đọc sách mới của Bạch lão sư."

Hoa Lạc đầu tiên là một bộ dạng đáng yêu chia sẻ bí mật nhỏ, cuối cùng là bộ dáng đáng thương, Bạch Miêu đột nhiên cảm thấy Hoa Lạc rất giống mèo con mới sinh ra không lâu, thỉnh thoảng còn trừng đôi mắt to tròn, trong trẻo hữu thần, cô gật đầu: "Để tôi suy xét một chút."

Hoa Lạc gật đầu, trong lúc hai người nói chuyện đã đến cửa tiểu khu Hạnh Phúc, Hoa Lạc vẫy tay: "Tôi xuống chỗ này đi."

Bạch Miêu hỏi: "Tới rồi à?"

Hoa Lạc cười: "Tới rồi, cảm ơn Bạch lão sư đưa tôi về."

Cô xuống xe đứng ở bên ngoài, lại quay đầu: "Bạch lão sư muốn lên ngồi một chút không? Uống ly trà?"

Cũng quá nhiệt tình, cô không sợ gặp được người xấu sao?

Bạch Miêu xua tay: "Không cần."

Nói xong nhịn không được kêu: "Hoa Lạc."

Hoa Lạc đáp một tiếng, cúi người nhìn Bạch Miêu qua cửa sổ xe, Bạch Miêu nói: "Sống một mình, đừng dễ dàng mời người khác về nhà."

Bạch Miêu nói cực kỳ nghiêm túc, Hoa Lạc giống như đứa trẻ đột nhiên được giáo dục, đứng thẳng thân thể, gật đầu: "À, được."

Nói xong cô chớp chớp mắt.

Bạch lão sư làm sao biết cô sống một mình?

Bạch Miêu thấy cô nghe lọt tai liền nói: "Tôi đi trước đây, gặp lại sau."

Hoa Lạc vẫy tay: "Tạm biệt Bạch lão sư."

Sau khi tiễn Bạch Miêu, Hoa Lạc xoay người trở về, lúc lên thang máy nhắn tin cho Lục Chẩm Thu, hỏi nàng đã về nhà chưa, Lục Chẩm Thu đang lái xe, nghe thấy âm thanh điện thoại nghiêng đầu liếc nhìn một cái, Cận Thủy Lan hỏi: "Có cần mang tới cho cô không?"

Lục Chẩm Thu nói: "Có thể là Hoa Lạc đã về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi, chờ xuống xe lại xem."

Cận Thủy Lan ừm một tiếng, ngồi trong xe, tiếp tục sắm vai người vô hình, sau khi hai người lên xe cũng không nói chuyện, hiếm khi không giao lưu, Lục Chẩm Thu tầm mắt đặt ở phía trước, lái xe mấy ngày, hiện tại tốc độ đã không còn như rùa bò, rất nhanh các nàng đã đến bãi đỗ xe tiểu khu, Lục Chẩm Thu lùi xe hai lần đều không đỗ vào được, Cận Thủy Lan nói: "Để tôi."

Lục Chẩm Thu có chút ngượng ngùng xuống xe, nhìn thấy Cận Thủy Lan lên xe, thân xe vẽ ra độ cong, vững vàng dừng lại ở trong đường trắng, nàng nói: "Vẫn là Cận lão sư lợi hại."

Không biết có phải Cận Thủy Lan suy nghĩ nhiều hay không, cô cảm thấy những lời này, có chút xa lạ.

Rõ ràng quan hệ trước kia của các nàng, đã đến mức có thể tùy ý nói giỡn, hiện tại giống như xóa hồ sơ trở lại, vẫn là phân đoạn xa lạ nhất, Cận Thủy Lan sau khi xuống xe liếc nhìn Lục Chẩm Thu, nhìn nàng đang gửi tin nhắn, Lục Chẩm Thu dư quang ngắm Cận Thủy Lan đến gần nói: "Tiểu Ngư đã về đến nhà, vừa rồi Hoa Lạc cũng nói tới rồi."

Cận Thủy Lan ừm một tiếng, hai người đi vào thang máy, lúc ấn tầng các nàng một trước một sau vươn tay, Lục Chẩm Thu dựa vào vị trí cửa, ấn lên trước một bước, ngón tay Cận Thủy Lan chạm vào ngón tay Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu rụt tay lại, thang máy chậm rãi đi lên, Cận Thủy Lan buông tay xuống bên cạnh, nắm thật chặt.

Sau khi về đến nhà Mao Mao vọt ra tới, nhào lên người Lục Chẩm Thu, dính dính liếm liếm, còn vẫy đuôi lắc đến bên chân Cận Thủy Lan cọ cọ, Cận Thủy Lan theo thói quen muốn sờ đầu nó, Lục Chẩm Thu kêu: "Mao Mao, lại đây."

Mao Mao chạy tới, Lục Chẩm Thu cho nó thêm đồ ăn, Cận Thủy Lan nhìn bộ dáng Lục Chẩm Thu đứng ở ban công cố ý tránh tiếp xúc, mím môi, vài giây sau đi vào phòng.

Tin nhắn của Kỷ Tử Bạc đến rất kịp thời, hỏi cô: [ Về đến nhà rồi à? ]

Cận Thủy Lan trả lời một dấu chấm.

Kỷ Tử Bạc: [ Sao lại nhanh như vậy? Cũng không biết dẫn Thu Thu đi chơi một lát, có hiểu lãng mạn hay không. ]

Chơi một lát?

Cận Thủy Lan cười khổ, hiện tại chỉ sợ Lục Chẩm Thu trốn tránh cô còn không kịp, sao có thể đơn độc ở chung, trước khi đưa điện thoại cô đã đoán được phản ứng của Lục Chẩm Thu, nhưng thật sự phát sinh cô cảm thấy mình đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của bản thân.

Có lẽ nên hoãn lại một chút.

Cận Thủy Lan dựa vào ghế, hơi ngửa đầu, căn phòng yên tĩnh, cho nên một chút động tĩnh ngoài cửa đều có thể nghe được rất rõ ràng, Lục Chẩm Thu đang gọi điện thoại, không biết là Tiểu Ngư hay Hoa Lạc, âm thanh nàng mềm mại, thỉnh thoảng xuyên qua khe cửa, Cận Thủy Lan đứng dậy đi tới cửa, dựa lưng vào khung cửa, nghe nàng nói: "Cuộc họp thường niên của người dẫn chương trình? Tôi sao? Khi nào?"

Đầu dây bên kia là người phụ trách Mục giải trí, người mới tới, trước khi tới đã nghe nói chuyện của người phụ trách trước đó, đối với Lục Chẩm Thu đương nhiên để ý, lần này người dẫn chương trình thường niên vốn là muốn chọn một người trong số những người dẫn chương trình cũ là Lộc Ngôn, nhưng người phụ trách nền tảng nói muốn cho người mới cơ hội, cho nên liền an bài đến hỏi Lục Chẩm Thu.

Trên tay Lục Chẩm Thu còn có hai bộ kịch truyền thanh, Cận Thủy Lan còn một tuần nữa là kết thúc, Bạch Miêu kia còn chưa có thông báo, hẳn là còn phải một thời gian nữa, nàng nói: "Phải đi bao lâu?"

Người phụ trách nói: "Nếu Lục tiểu thư quyết định tới đây, ít nhất nửa tháng, cần diễn tập trước, thời gian phát sóng trực tiếp của tháng đó sẽ miễn cho cô, nếu cô muốn phát sóng trực tiếp cũng không sao, tôi có thể sắp xếp phòng livestream cho cô."

Lục Chẩm Thu suy nghĩ một chút: "Công ty sắp xếp khách sạn sao?"

"Đúng vậy." Người phụ trách trả lời nàng: "Tất cả đều ở trong khách sạn do công ty sắp xếp."

Lục Chẩm Thu nói: "Vậy tôi suy nghĩ một chút."

Người phụ trách: "Ok, cô có thể cho tôi câu trả lời trong tuần này không?"

Lục Chẩm Thu nói: "Có thể."

Người phụ trách cúp điện thoại, Lục Chẩm Thu buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía phòng sách của Cận Thủy Lan, ngồi im vài phút vẫn cầm lễ vật từ trong túi đi ra, Cận Thủy Lan đứng ở cửa nghe thấy tiếng đóng hộp, thân thể căng thẳng, tim đập thình thịch, ngay cả tiếng bước chân của Lục Chẩm Thu tới gần cũng không nghe rõ.

Cửa bị gõ vang, Cận Thủy Lan giật mình một cái, cả người toát mồ hôi hột, lòng bàn tay cô nắm then cửa ướt át, bình phục hô hấp mới mở cửa, Lục Chẩm Thu đứng ở ngoài cửa, kêu: "Cận lão sư."

Cận Thủy Lan gật đầu, một tay vuốt tóc bên tai, âm thanh tận lực bình tĩnh nói: "Vừa mới gọi điện thoại sao?"

"Ừm." Lục Chẩm Thu nói: "Vừa rồi người bên nền tảng gọi điện thoại cho tôi."

Cận Thủy Lan ừm một tiếng.

Lục Chẩm Thu giấu hai tay sau lưng, vẻ mặt khẩn trương, nàng hít sâu, nghe được Cận Thủy Lan hỏi: "Phía sau có gì? Muốn tặng quà sinh nhật trước cho tôi sao?"

Nàng ngẩng đầu, ngơ ra, nhìn thấy Cận Thủy Lan đã nghiêng người cầm lấy hộp điện thoại trên tay nàng, Cận Thủy Lan cúi đầu, nháy mắt nói: "Chúng ta phẩm vị cũng rất giống nhau, quà sinh nhật đều tặng......"

"Cận lão sư." Lục Chẩm Thu đánh gãy lời nói của cô, mím môi, rầu rĩ nói: "Xin lỗi."

Cận Thủy Lan cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ, giống như có thứ gì kẹt ở cổ họng.

*****

Cận lão sư: Không cao hứng, ủy khuất.

Lục Chẩm Thu:......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.