Không đợi Ôn Dĩ Phàm kịp phản ứng.
Tang Diên lại đường hoàng lấy điện thoại từ trong túi ra, tùy tiện bấm vài cái. Sau đó, anh như mới phản ứng được, giọng điệu không biết xấu hổ: "Thì ra là ở đây."
"...
Anh lại cực kỳ thân thiện nhắc cô: "Vậy không cần lấy nữa."
Không biết có phải do tâm lý hay không, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy môi mình hơi tê dại. Căn phòng vốn chật hẹp tựa như càng chật hẹp hơn, trong không khí tràn đầy sự ái muội, hít thở vào cũng có thể cảm nhận được.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào môi anh, như là bị dẫn dụ, bị ma quỷ ám mà hỏi: "Như vậy là đủ rồi sao?"
Không nghĩ cô sẽ nói như vậy, Tang Diên lập tức nhìn về phía cô.
"Cái gì?"
"Không phải là..." Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên giơ tay lên, bắt lấy cổ áo khoác của anh, kéo nhẹ xuống. Cô vừa nói vừa xích lại gần anh, khẽ ngước mắt, giọng nói dần dần thả nhẹ, “... Chưa chạm sao?"
Ánh mắt của Ôn Dĩ Phàm hướng từ dưới nhìn lên, từ hầu kết của anh đang nhẹ chuyển động, nhìn đến hàm dưới, đến màu môi anh nhàn nhạt. Hàng mi cô run run, nhìn lên nữa, chạm vào ánh mắt anh.
Mắt anh đen thẳm như sơn, khóe mắt khẽ nhếch lên, mang vẻ sắc sảo trời sinh. Lúc này lại như có như không mà nhiễm màu dục vọng.
Như muốn tấn công, nhưng lại kiên nhẫn không dám cử động.
Trong chớp mắt, Ôn Dĩ Phàm chợt bừng tỉnh. Cô lùi nhanh về phía sau, cố gắng trấn tĩnh: "Hình như hơi nhanh quá."
Tang Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/455258/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.