Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú màn hình một lúc lâu, bị hai chữ "Dục vọng" và "Chiếm hữu" làm tê dại cả da đầu. Cô cứng ngắt cả người, đầu ngón tay run run, chậm rãi gõ ra một dấu hỏi.
Cô còn chưa kịp gửi đi, thì Tô Điềm vừa từ phòng máy trở lại đã cắt ngang sự chú ý của cô.
Tô Điềm lăn ghế trượt đến bên cạnh cô, nói thầm thì: "Cmn, mình vừa vào thì nhìn thấy cậu sinh viên thực tập mới kia, làm mình tưởng bản thân đi nhầm chỗ, giật cả mình."
Vô thức bấm tắt điện thoại, Ôn Dĩ Phàm giương mắt: "Hả?"
"Cậu sinh viên thực tập mới đến đó!" Tô Điềm giả vờ lơ đãng mà ánh mắt giống như vừa rơi vào bể tình: "Ôi trời, nhìn yêu quá. Vừa như cún con mà lại soái. Cún con soái ca, lại cao lại đẹp trai lại đáng yêu nữa."
Ôn Dĩ Phàm buồn cười nói: "Sao mình lại không thấy cậu gọi Đại Tráng là cún con vậy?"
Vừa vặn Phó Tráng từ đâu đi ngang qua.
Tô Điềm liếc mắt, rất thẳng thừng nói: "Cậu ấy cùng lắm là một con chó vườn nhỏ thôi."
"..." Phó Tráng lập tức dừng lại, mặc dù không nghe được nội dung phía trước, nhưng cậu vội nhảy vào ngồi, hét lên: "Chị Điềm, sao chị lại công kích em! Sao lại nói em quê mùa!"
Tô Điềm nói vài ba câu đem đuổi anh đi: "Không phải nói em."
Chờ Phó Tráng đi rồi, Tô Điềm lại tiếp tục tám chuyện cùng Ôn Dĩ Phàm: "Sao mình có cảm giác cún con cứ một mực nhìn sang chỗ chúng ta vậy, là để ý cậu hay để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/455242/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.