Trong ấn tượng của cô, hằn là vào một ngày cuối tuần năm lớp mười 
Ôn Dĩ Phàm đã quên hôm đó cô ra khỏi nhà để làm gì, chỉ nhớ lúc cô đang mua đồ thì có một cô bé chạy đến trước mặt cô, nói muốn mời cô ăn kem. 
Đang nói chợt ngừng lại. 
Người bạn nhỏ này như bỗng dưng nhớ ra mục đích chính, liền bổ sung một câu: 
"Chị ơi, em không tìm được anh hai của em." 
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt: "Em và anh của em bị lạc nhau sao?" 
Tang Trĩ nghiêng đầu, miễn cưỡng dạ một tiếng. 
Ôn Dĩ Phàm: "Bị lạc ở chỗ nào?" 
Nghe nói như vậy, Tang Trĩ quay đầu, chỉ ngón tay về phía sau một cái cây đằng xa: "Ở nơi đó." 
Ôn Dĩ Phàm liếc sang bên đó, nhưng không nhìn thấy ai. Cô đặt đồ trên tay xuống, từ trong túi lấy ra điện thoại: "Không sao đâu, em có nhớ số điện thoại của anh em không?" 
Tang Trĩ lắc đầu: "Không nhớ." 
"..." 
"Nhưng chắc là anh hai em đang ở bên kia." Tang Trĩ chủ động kéo tay cô, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Chị ơi, chị có thể dắt em qua đó tìm không? Em sợ đi một mình." 
Ôn Dĩ Phàm mỉm cười, ôn hòa nói: "Có thể." 
Hôm đó nắng rất gắt, gió thổi qua gò má cũng cảm thấy bỏng rát. 
Ôn Dĩ Phàm mở dù che nắng ra, bị cô bé Tang Trĩ nho nhỏ kéo đi về phía trước. Cô bé vóc dáng nhỏ nhắn, bước chân cũng nhỏ, nhưng tốc độ đi bộ rất nhanh, cô bé vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót, trông rất vui vẻ. 
Tang Trĩ dắt cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/455232/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.