“...”
Ôn Dĩ Phàm đúng là không ngờ, anh im lặng nửa ngày trời, coi cô như là không khí, sau đó nguyên nhân khiến anh quyết định “vứt bỏ tôn nghiêm” lại là muốn kéo khách cho quán của mình.
Cô im lặng ba giây sau đó không nhịn được hỏi: “Quán của anh ế tới mức này rồi hay sao?”
“Không phải vậy để kiếm nhiều tiền sao? Phải tốn chút tâm tư tuyên truyền chứ.” Tang Diên lười biếng nói: “Có đến hay không? Nếu cô đến tôi sẽ hào phóng một chút, giảm giá bạn bè cho cô.”
Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới hơi có ý muốn đi: “Cụ thể là giảm bao nhiêu phần trăm?”
Nếu như được giảm giá thì dĩ nhiên là hay rồi.
Vừa giúp anh có mối làm ăn, bên cô cũng tiết kiệm được chút tiền. Cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Tang Diên nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: “Vậy giảm một phần trăm đi.”
“...” Ôn Dĩ Phàm hơi không tin vào tai mình: “Bao nhiêu?”
Tang Diên không thấy lời mình nói có vấn đề gì, anh kiên nhẫn lặp lại: “Một phần trăm.”
“...”
Hèn gì chẳng kiếm được tiền, anh cứ ngồi đợi phá sản đi. Ôn Dĩ Phàm nhìn anh một hồi rồi nói: “Đúng là hào phóng quá.”
Cô không từ chối ngay mà nói: “Tôi suy nghĩ một lát.”
“Được, nếu như đến thì nói với tôi trước nha.” Tang Diên tiếp tục xem điện thoại: “Tôi đặt chỗ cho các cô.”
“Được.” Nghĩ tới việc đối phương đã giúp đỡ mình nhiều, Ôn Dĩ Phàm cũng tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tuy rằng việc tuyên truyền rất quan trọng, nhưng anh cũng nên chú ý tới chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/455225/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.