Ôn Dĩ Phàm vừa nói xong, thì phát hiện vẻ mặt lo lắng của Tang Diên, lập tức nhận ra ý của cô chẳng khác gì nói: "Khuôn mặt anh thật sự xấu chết đi được."
Hơn nữa, đêm nay cô không chỉ nói câu này dưới một lần.
Giống như gà quẹt mỏ, qua cầu rút ván.
Ôn Dĩ Phàm quyết định phải gỡ gạc cục diện một lần: "Mà cho dù anh có bị hủy dung…" nói đến đây, cô lại thấy không đúng lắm, đành nhắm mắt sửa lời: "Cho dù tạm thời bị phá tướng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh chút nào."
Tang Diên vô cảm nhìn cô.
Lúc này, vừa vặn Vương Lâm Lâm gửi tin nhắn wechat cho cô.
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu xem tin nhắn, là icon “OK”. Cô lập tức nhẹ nhõm, chủ động nói: "Bạn tôi trả lời tôi rồi, tôi đi trước đây."
Tang Diên không trả lời, chỉ nhếch môi.
"Đúng rồi…" trước khi rời đi, nghĩ tới chuyện tối nay, Ôn Dĩ Phàm trịnh trọng nói: "Nói thế nào đi nữa, dù anh thấy đó chỉ là việc nhỏ nhưng tôi cũng đã nợ ân tình của anh. Sau này nếu anh cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi."
Tang Diên thản nhiên ậm ừ, hờ hững vẫy tay rồi quay trở lại xe.
Anh liếc nhìn túi thuốc trên ghế phụ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn Ôn Dĩ Phàm đặt túi hành lý lên vali, nắm lấy cần kéo của vali chậm rãi đi về phía cổng tiểu khu, có lẽ bởi vì hành lý hơi nặng nên cô bước đi rất chậm.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu lại.
Cho đến khi bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/271492/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.