Im lặng một hồi.
Lúc câu nói này phát ra, trong đầu Ôn Dĩ Phàm nhớ lại chuyện hồi đêm giao thừa.. cô bị người ta động trúng rồi không cẩn thận ngã vào lòng của anh, sau đó cô xin lỗi anh, anh gật đầu ra hiệu “không có gì”
Cả quá trình chẳng khác gì hai người xa lạ đang giao lưu với nhau. Dù Ôn Dĩ Phàm đã đoán đúng có lẽ anh đã nhận ra rồi nhưng họ cũng chỉ để trong lòng mà thôi. Nhưng cô không ngờ rằng anh lại nói thẳng thừng ra như thế.
Dù gì từ đầu, các câu trả lời của Ôn Dĩ Phàm đều phối hợp với mấy chuyện anh làm.
Bởi vậy bây giờ, khi cô cảm thấy vở kịch này có thể được diễn tiếp, bên anh lại thấy mất kiểm soát nên đã giành tỏ vẻ “Làm bộ không quen biết có vui không” trước.
Con người của anh xử lý chuyện hay đối đãi người khác đều vô cùng chân thành, từ trước đến giờ không làm mấy chuyện giả tạo lòng vòng.
Tổng kết lại, chính là câu chuyện giữa “bác nông dân Ôn” và “con rắn Tang”
Câu chuyện Bác nông dân và con rắn là một câu chuyện ngụ ngôn, Bác nông dân đại diện cho bên thiện, con rắn đại diện cho bên ác. Một ngày đông nọ bác nông dân thấy con rắn nằm co ro trên mặt đường, sợ nó lạnh nên bác đã mang nó vào nhà sưởi ấm, kết quả con rắn cắn bác nông dân tử vong tại chỗ.
Ôn Dĩ Phàm im lặng một hồi, cô cũng không muốn giữ mặt mũi cho anh nữa: “Cũng không phải, tôi tưởng anh không nhận ra tôi.”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/271490/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.