Giọng nói của anh không nặng không nhẹ, nhưng cứ như một tia chớp đánh vào đất bằng, trong phút chốc đã đánh cho Ôn Dĩ Phàm tỉnh giấc.
Mấy ngày trước lúc cô đến đây cô đã ăn nói thế nào với Tang Diên.
... “Xin lỗi, chỗ chúng tôi là quán bar lành mạnh.”
... “Vậy thì tiếc quá.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm mím môi, cảm giác nhục nhã bao trùm lấy cô.
Cũng may là xung quanh rất ồn, nhân viên pha chế không nghe thấy lời Tang Diên nói, anh ta chỉ thắc mắc hỏi: “Anh, anh đang làm cái gì vậy?” sau đó anh ta chỉ tay vào cái tủ rồi cao giọng nói: “Anh có nhìn thấy cái vòng tay được để trong đây hay không?”
Nghe vậy thì Tang Diên liếc nhìn một cái.
Nhân viên pha chế giải thích: “Mấy ngày trước vị khách này có đến chỗ chúng ta, làm mất một cái vòng tay. Ngày hôm đó Dư Trác có nhận được, em...”
Nói đến đây anh ta ngưng lại một hồi rồi thay đổi giọng điệu: “Có phải anh thu lại rồi hay không?”
Tang Diên ngồi lên ghế đẩu cao rồi lười biếng à một tiếng.
Nhân viên pha chế: “Vậy anh thu lại rồi hả?”
Tang Diên không nhìn nữa, vẻ mặt anh bình thản: “Tôi không có thấy bao giờ.”
“...” Nhân viên pha chế sững sờ, hình như đã bị câu trả lời của anh làm cho cạn lời rồi.
Lúc này có hai cô gái trẻ đến quầy bar để gọi rượu, như thể nhìn thấy vị cứu tinh, nhân viên pha chế quăng lại một câu: “Ông chủ à anh tiếp đãi cô đây một chút, em đi làm việc đã.”, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/271485/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.