Chương trước
Chương sau
Sau khi nụ hôn gần như ngạt thở kết thúc, Kinh Hồng cảm thấy lưỡi và môi mình đều đã tê dại.

Anh che môi mình nhưng lại bị Chu Sưởng mạnh mẽ kéo xuống, để lộ ra hai cánh môi đã đỏ bừng.

Bản thân Chu Sưởng cũng không khá hơn là bao, hắn thở hổn hển và nói, “Chỉ e là giám đốc Kinh luyện taekwondo vô ích rồi.”

“Chu Sưởng,” Kinh Hồng nói, “khiêu khích tôi cũng nên có giới hạn thôi.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rồi cười nói, “Hình như giám đốc Kinh không cam tâm mình ở thế bị động nhỉ? Lần trước cũng thế mà lần này cũng thế.”

Kinh Hồng không đáp, Chu Sưởng thấy đằng sau Kinh Hồng là một chiếc tủ kiểu cổ, hắn đưa hai tay ôm Kinh Hồng đặt lên tủ, sau đó nhìn Kinh Hồng từ dưới lên và hỏi, “Thế này thì sao? Giờ giám đốc Kinh chủ động đi?”

Nhưng Kinh Hồng không “chủ động”. Tuy Chu Sưởng nói vậy nhưng hành động lại trái ngược, thấy Kinh Hồng không có phản ứng gì thì lại một lần nữa ép cơ thể rắn chắc của mình vào giữa hai gối Kinh Hồng, sau đó mạnh mẽ ôm lấy anh, túm lấy sau gáy anh rồi kéo lại gần môi mình, lại một lần nữa hôn ngấu nghiến.

Giữa nụ hôn, Chu Sưởng hỏi, “Làm sao bây giờ? Tôi lại khiêu khích rồi này.”

Sau đó không chờ Kinh Hồng trả lời, Chu Sưởng lại tự lẩm bẩm, “Cái chân này phải khống chế thôi.”

Chu Sưởng nói xong thì vừa hôn tiếp vừa đặt một bàn tay lên đùi Kinh Hồng. Hắn hôn anh, tay thì đè lên đùi anh, sau đó vuốt lên cách một lớp quần Tây. Tiếp theo, như thể đang thử nghiệm “khống chế” như thế nào, tay phải Chu Sưởng dồn lực kéo chân Kinh Hồng áp sát vào bên hông hắn, cọ lên eo hắn, lòng bàn tay thì mon men tới mông Kinh Hồng và ép về phía mình.

Hắn dùng một tay giữ chân Kinh Hồng, tay kia thì nắm gáy Kinh Hồng.

Sau khi hôn xong, Chu Sưởng lại thay đổi tư thế. Tay trái của hắn vẫn đang giữ gáy Kinh Hồng nhưng hiện tại không chỉ là giữ đơn thuần nữa mà lòng bàn tay bắt đầu ve vuốt, hai ngón đặt bên tai Kinh Hồng, hắn vừa nhìn Kinh Hồng từ khoảng cách rất gần bằng đôi mắt đào hoa nồng nàn, vừa nhẹ nhàng xoa xoa từ ngoài vào trong phần dái tai của Kinh Hồng.

Phần gáy bị giữ, dưới tai bị xo,a nắn, chân thì bị gập lên… Kinh Hồng bị giữ chặt khiến toàn bộ cột sống và xương cụt đều trở nên tê dại, từng cơn râm ran cũng nổi lên sau gáy.

Một lát sau, Chu Sưởng lại hôn lên. Hắn dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi anh, quét qua hàm răng của Kinh Hồng, tay kia thì ấn lên cằm Kinh Hồng để anh ngẩng lên, sau đó tiến thẳng vào một lần nữa.

Bị chọc ghẹo quá đà, Kinh Hồng cũng không nhịn nổi nữa. Chẳng biết từ lúc nào mà tay của Kinh Hồng đã áp lên tay Chu Sưởng và bắt đầu cuồng nhiệt hôn đáp trả. Bầu không khí trở nên ẩm ướt, những âm thanh tục tĩu ngập tràn trong không gian.

Chu Sưởng ôm anh, thầm muốn cởi đống vải vóc vướng víu trong lòng bàn tay và cảm nhận sâu sắc hơn, nhưng rồi lại kiềm chế.

Bấm vào đây để xem cảnh thẩm du. Đoạn này là mình mò được ở chỗ tác giả đăng riêng, vậy nên vài đoạn sau tác giả cũng chỉnh lại tương ứng cho khớp nội dung.

Kinh Hồng giải thích thay cho Khương Nhân Quý, “Bọn tôi đang xem hình xăm của anh ta. Vừa rồi có trưởng bộ phận marketing, còn có trợ lý mới của tôi cũng ở đó. Trước đây anh ta muốn làm giang hồ, muốn xăm rồng trên vai, nhưng thợ xăm không đồng ý, bảo là anh ta không gánh được và ảnh hưởng đến vận mệnh sau này. Anh ta khăng khăng đòi xăm, thế là thợ xăm mới tranh thủ lúc Khương Nhân Quý ngủ thiếp đi mà xăm một chữ “rồng” lên vai anh ta, chữ Hán, nét Khải thư ấy.”

“…” Chu Sưởng nói, “Cạn lời thật.”

Kinh Hồng nhoẻn miệng cười, anh đang định nói gì đó thì có tiếng “cốc cốc” phát ra ngoài cửa, có người đang gõ cửa. Khương Nhân Quý đứng ngoài hỏi, “Giám đốc Kinh ngủ chưa? Tôi nhắn tin mãi mà sếp không trả lời. Có một sản phẩm gặp vấn đề cần sếp qua bàn bạc một chút? Bên phía nhà sản xuất pin nói là có vài vấn đề.”

Kinh Hồng bình tĩnh lại và đáp, “Được.”

Thế là Chu Sưởng bèn đi ra ngoài ban công tránh mặt người của Oceanwide. Chẳng hiểu sao Kinh Hồng lại cảm giác như đang yêu đương vụng trộm.

Anh đi theo Khương Nhân Quý sang phòng bên cạnh, trên đường đi thì gửi tin nhắn cho Chu Sưởng bảo Chu Sưởng về phòng trước.

***

Vấn đề nhanh chóng được giải quyết, Kinh Hồng có cảm giác đặt lưng xuống là ngủ đến tận sáng hôm sau.

Nói thế cũng không chuẩn cho lắm, giữa chừng anh có rất nhiều cảnh mơ hỗn loạn, hoặc nói đúng hơn là dâm loạn, bọn họ không khác gì hai con thú đực trưởng thành. Giấc mơ lần này không còn hời hợt qua loa như trước nữa, mà như đã phá vỡ một rào cản nào đó, một người đàn ông nằm trên người anh, toàn thân ngứa ngáy nửa mê nửa tỉnh, anh co đầu gối lên rồi luồn tay vào vuốt ve bản thân, sau đó cùng đạt tới cực hạn điên cuồng cả trong mơ lẫn ngoài đời thực.

Sáng hôm sau, Kinh Hồng nhìn lướt qua tin nhắn trên ứng dụng trò chuyện sau khi thức dậy, anh thấy Chu Sưởng hỏi một câu: [Ăn sáng không?]

Kinh Hồng ngẫm nghĩ rồi đáp: [Được.]

Sau khi tới một nhà hàng do lễ tân đề cử nhiệt liệt, Kinh Hồng mới nhận ra đây là nhà hàng của một người nổi tiếng trên mạng. Bên trong tấp nập người tới người đi, hoàn toàn không còn ghế trống.

Kinh Hồng nhăn nhó nói, “Đi thôi, bỏ qua đi.”

Bao nhiêu năm rồi anh chưa phải chịu cảnh này.

“Thời gian quý giá, sao lại bỏ qua chứ.” Chu Sưởng lại nhất quyết không chịu, hắn cởi cúc măng-sét, xắn tay áo lên rồi đi tới chỗ lễ tân của nhà hàng, chọn hai bát xúp nổi tiếng trên mạng, một bát là xúp thịt bò hầm nổi tiếng Hungary, bát còn lại là món khác.

*Món được nhắc đến là Goulash, đây là một món xúp hoặc món hầm từ thịt và rau, nêm với paprika và các gia vị khác.

mnm

Món xúp đã được nấu xong và phục vụ rất nhanh trong hai chiếc cốc giấy. 

Chu Sưởng cầm hai cốc đồ ăn chậm rãi đi ra ngoài, hắn ra hiệu bảo Kinh Hồng lấy dĩa ra và nói, “Tôi cầm, cậu nếm thử nhé?”

“…” Kinh Hồng nhận ra Chu Sưởng thật sự đúng là, đồ ăn Michelin cũng được mà cái này hắn cũng chẳng vấn đề.

Nhưng rất nhanh sau đó, Kinh Hồng cũng nhớ ra Chu Sưởng còn từng ăn việt quất bị mốc ở một nhà hàng Michelin.

Thế là Kinh Hồng không làm màu nữa, anh lấy dĩa ra rồi nếm thử hai miếng xúp thịt bò trong chiếc cốc trên tay Chu Sưởng.

Thực ra cũng khá ngon.

Ăn được vài miếng thì Chu Sưởng đưa tay phải tới và nói, “Nếm cả bát này đi.”

Kinh Hồng gật đầu rồi cũng nếm bát xúp còn lại.

Kinh Hồng cũng không ăn nhiều, thực ra chỉ nếm thử là chính, ăn được vài miếng ở cả hai cốc là Kinh Hồng dừng lại, anh nói với Chu Sưởng, “Được rồi, tôi no rồi. Cũng khá ngon đấy, đồ ăn tươi.” Thực ra anh đã chẳng còn bao nhiêu hứng thú với đồ ăn ngon nữa, anh quá bận nên ngày ba bữa toàn ăn đối phó, cũng chẳng biết tại sao sáng nay lại đi theo Chu Sưởng ra ngoài.

Chu Sưởng cũng không ép anh. Kinh Hồng lại hỏi, “Cậu cũng mua hai cốc nếm thử đi?” Kinh Hồng biết thứ Chu Sưởng thừa nhất chính là nhân dân tệ.

Ai ngờ Chu Sưởng lại đưa cốc xúp bên tay phải mình cho Kinh Hồng, sau đó lấy cái dĩa Kinh Hồng vừa ăn rồi mỉm cười giảo hoạt nói với Kinh Hồng, “Tôi có bị bệnh đâu mà chê nước bọt của cậu?”

Hắn nói xong thì xiên một miếng thịt bò lớn đưa vào trong miệng.

Vì ăn cốt để nếm thử hương vị nên Chu Sưởng cũng không ăn nhiều, dù sao thì cũng chỉ có thể đứng ăn ngoài đường.

Nửa phút sau, toàn bộ hai cốc xúp đều đã yên vị trong thùng rác cạnh nhà hàng.

Ăn xong bữa sáng vẫn còn ít thời gian, Kinh Hồng và Chu Sưởng bèn đi men theo đường lớn quay về khách sạn.

Đang đi thì Chu Sưởng liếc mắt qua một bên, chỗ đó là một cửa tiệm bán tranh. Có lẽ vì tính cách phóng khoáng của người Hungary nên rất nhiều bức tranh treo trên tường của cửa hàng đều là cơ thể người nửa kín nửa hở, nội dung bức tranh mà Chu Sưởng đang nhìn còn thẳng thắn hơn, đó là hai người đàn ông để trần thân trên đang hôn nhau, một người quay lưng ra ngoài bức tranh, một người đã bị người kia che khuất. Trong bức tranh là một tấm lưng trần, trẻ trung và rắn chắc.

Kinh Hồng ghẹo hắn, “giám đốc Chu đang nhìn gì thế?”

Chu Sưởng bước đi mà ánh mắt vẫn dán vào bức tranh, hắn nói, “Sau lưng người đó giống cậu.”

“…” Kinh Hồng cũng vô thức nhìn sang.

Một tấm lưng trắng trẻo và đầy đủ cơ bắp, không hề gầy yếu, trẻ trung, mịn màng, khỏe khoắn và có độ đàn hồi. Người đó có bờ vai xinh đẹp, xương vai căng tràn, rãnh lưng mờ mờ ẩn hiện, phần cơ thắt lưng thon gọn và vòng eo lộ rõ.

Và phủ trên tấm lưng ấy là hai bàn tay của một người đàn ông, màu sắc bàn tay đậm hơn, đặt trên tấm lưng trần ôm lấy vai và lưng đối phương, hai mắt thì cụp xuống hôn người trước mặt. Hai bàn tay ấy có khớp xương rõ ràng, nắm chặt lấy lưng của người tình khiến đầu ngón tay trở nên trắng hơn.

Kinh Hồng không đáp.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, một cô gái cởi mở người Hungary đang đi tới, thấy Chu Sưởng mới buột miệng nói một câu, “Oh My God…” Sau đó lúc đi sát qua người, cô cao giọng nói thêm một câu với Chu Sưởng, “Szeretlek!”

Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng, “Nghĩa là gì vậy?”

Chu Sưởng khẽ cười, “Sao tôi biết được? Tiếng Hungary mà.”

“Đọc lên như thế nào nhỉ?”

Chu Sưởng ngẫm lại, “Hình như là Szeretlek?”

“Tôi cũng nhớ là âm đọc như vậy.” Kinh Hồng nói lại hai lần, “Szeretlek? Szeretlek. Là vậy đúng không.”

“Từa tựa thế. Szeretlek.” Chu Sưởng nói, “Có lẽ không phải từ gì hay ho đâu.”

Hai người “Szeretlek” mấy lần, xác định chuẩn rồi thì Kinh Hồng mới mở một app dịch giọng nói AI lên, chọn “tiếng Hungary” rồi cẩn thận nói vào micro, “Szeretlek.”

Anh lập tức có được đáp án, “Em yêu anh.”

Chu Sưởng khẽ liếc mắt qua, “Hay thật, hai người chúng ta lần đầu nói từ này, vậy là cứ thế nói ra luôn rồi. Cũng may là nói cho nhau nghe đấy.”

Lần này Kinh Hồng không cảm thấy khó chịu nữa, anh mỉm cười cất điện thoại vào trong túi.

Sau đó bọn họ lại ngang qua một tiệm đàn. Chu Sưởng chợt dừng bước khi tới trước cửa tiệm đàn, hắn hỏi, “Vào xem không?”

Dù sao vẫn còn ít thời gian, Kinh Hồng bèn gật đầu, “Được.”

Tiệm đàn rất lớn, có nhạc cụ truyền thống của Hungary ví dụ như đàn cimbalom của Hungary, cũng có các loại nhạc cụ cổ điển khác của phương Tây.

*Cimbalom là loại đàn có nhiều dây căng trên hộp cộng hưởng hình thang lớn, chơi bằng cách gõ hai que vào dây đàn để tạo ra âm thanh.

nb

Bà chủ cửa hàng tiếp đón bọn họ, hỏi muốn xem gì, Chu Sưởng bỗng chỉ vào một bộ trống trong góc và hỏi, “Có được thử không?”

Đương nhiên là được, nhưng Kinh Hồng lại tỏ ra kinh ngạc, “…?”

Chu Sưởng ung dung ngồi vào ghế, xắn tay áo và cầm dùi trống lên, hắn nói, “Hình như không ai biết, hồi ấy ông cụ Chu cảm thấy con trai là phải biết chơi nhạc cụ, tôi thì thấy phiền, sau khi học mỗi loại nhạc cụ một tiết thì cuối cùng tôi đã chọn thứ này. Cảm giác khá thú vị và nhiệt huyết. Hồi năm nhất tôi còn từng ở tham gia ban nhạc của một người bạn đấy.”

“…” Kinh Hồng thật sự không nói nên lời, “Tuổi trẻ của giám đốc Chu cuồng nhiệt thật đấy.”

Chu Sưởng nói, “Chuyện từ mười mấy năm về trước rồi.”

Kinh Hồng không nói nữa, Chu Sưởng hờ hững cười, khoe ra đôi cánh tay khỏe khoắn và gõ một đoạn nhịp trống rất trôi chảy. Chu Sưởng đánh trống xong thì thả hai chiếc dùi xuống và nói, “Giờ thì chỉ có mình giám đốc Kinh trong ngành Internet biết được quá khứ đen tối của tôi thôi.”

“Không thể gọi là quá khứ đen tối được.” Kinh Hồng cười, “Phải gọi là tuổi trẻ cuồng nhiệt của giám đốc Chu chứ.”

“Được.” Chu Sưởng đứng dậy, “Tuổi trẻ cuồng nhiệt.”

Kinh Hồng, “Bình thường người có xuất thân như giám đốc Chu sẽ hay chơi piano gì đó.”

Chu Sưởng nói, “Tôi từng học rồi, nhưng hồi đó cảm thấy nó không đủ bốc.”

Kinh Hồng nghe xong lại mỉa thêm hai câu, “Vừa leo núi vừa kickboxing, thêm cả lái xe phân khối lớn lại còn đánh trống, cái gì cũng cần năng lượng, sau này tém lại chút đi.” Dù Chu Sưởng cũng đã nói hầu hết đều là những việc từ mười mấy năm về trước.

“Được thôi.” Chu Sưởng tùy ý thuận miệng đáp, “Sau này hầu hạ cậu xong tôi cũng hết sức rồi, muốn làm gì cũng không làm nổi đâu.”

“…” Kinh Hồng lại hỏi, “Vừa rồi là bài gì thế?”

“Cũng như nhau cả ấy mà.” Chu Sưởng nói, “Hồng trần thế tục, nam nữ si tình, tôi yêu người người cũng yêu tôi.”

Kinh Hồng giương mắt lên nhìn Chu Sưởng.

Chu Sưởng vừa chỉnh lại tay áo vừa nhướng mi nhìn Kinh Hồng, ánh mắt hai người vấn vít quấn lấy nhau, sau đó Chu Sưởng nói, “Sống vì người, chết vì người.”

Chẳng hiểu sao Kinh Hồng lại nhớ đến lời mà Chu Sưởng từng nói, rằng hắn “đã sẵn sàng một đi không trở lại”.

Anh thở dài.

Ra khỏi cửa hàng đàn thì đã không còn nhiều thời gian nữa, Kinh Hồng phải về khách sạn dọn dẹp một chút rồi lên đường tới San Francisco, Chu Sưởng thì phải đi thăm trụ sở sản xuất pin ở Hungary nên hai người chia tay nhau ở đây.

Kinh Hồng nói, “Vậy hẹn gặp lại giám đốc Chu.”

“Hẹn gặp lại.”

Nhưng ngay khoảnh khắc Kinh Hồng xoay người định bước lên một chiếc taxi, Chu Sưởng lại lên tiếng sau lưng anh, “Giám đốc Kinh, Budapest rất đẹp, đúng không?”

Kinh Hồng khựng lại một chút, sau đó anh quay đầu nhìn Chu Sưởng rồi trả lời hắn, “Phải, Budapest đẹp vô cùng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.