Tống Á Hiên tối đó đã gọi cho mẹ ,đúng như lời nói sáng sớm hôm sau mẹ liền có mặt tại nhà để chở chị gái đi. 
Nguyên một đêm qua Á Hiên chỉ dành thời gian để nằm khóc ,sáng ra gương mặt cũng vì thế mà thiếu sức sống rõ rệt. 
- Mẹ nhớ chăm sóc cho chị hai. 
- Chị hai vẫn học cùng trường với con mà ,con dặn gì kĩ thế ? 
- Tống Hiền sắp tới sẽ ở với mẹ nên mẹ hãy chăm sóc chị con thật tốt ,đừng để ai bắt nạt chị và mẹ hãy khuyên nhủ chị giúp con. 
- Được được ,con nhìn y hệt ông cụ non vậy. 
Mẹ mỉm cười xoa đầu cậu ,Á Hiên cúi đầu nhìn thẳng xuống đất ,mũi khịt khịt vài ba cái ,cậu chính là sắp khóc tới nơi. 
Tống Hiền từ trong phòng đi ra ,phía sau còn kéo theo một cái vali và một cái giỏ đồ to đùng. 
Cô nhìn cậu ,Á Hiên nhìn chị gái ,cả hai không nói một lời nào với nhau ,cậu nhìn vào mắt chị gái ,hình như Tống Hiền đang cảm thấy áy náy thì phải. 
- Á Hiên..... 
- Chị đi đi. 
Tống Á Hiên quay mặt đi chỗ khác ,miệng phũ phàng buông lời ,Á Hiên chẳng còn lí do gì để đối mặt với chị gái nữa. 
- Chị....đi đây.... 
Tống Hiền ấp úng nói ,Á Hiên vẫn không quay lại ,Tống Hiền cuối cùng chỉ còn cách kéo vali cùng mẹ ra xe trở về nơi bản thân không thuộc về. 
Xe đã chạy đi được một đoạn lúc này cậu mới chịu đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-bao-gap-kho-tinh/2649656/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.