Nhìn Tuấn Lâm bỏ đi ,Tống Á Hiên chợt đưa mắt nhìn hộp cơm bị đổ ,trong lòng đột nhiên thấy có chút tội lỗi.
- Đối xử tử tế một lần thôi cũng không được.
- Con người gì đâu khô khan, sỏi đá.
- Phải đấy ,biết vậy lúc nãy thà ở nhà chứ không đi.
- Haizzz ,uổng hết một mớ tiền rồi.
- Về đây.
Bọn hắn mở miệng than vãn với Tống Á Hiên xong liền bất lực bỏ đi ,Á Hiên nhìn theo ,ánh mắt có chút buồn nho nhỏ.
Chắc là do bản thân bị trách cứ nên cậu mới buồn như thế.
Á Hiên chẳng biết mình làm đúng hay sai cả ,cậu không muốn ăn ,cậu cũng chả mượn ai mua đồ cho mình .
Tống Á Hiên nghĩ bản thân hoàn toàn vô tội.
Dọn xong một mớ ,Á Hiên vẫn ngồi trong quầy thu ngân tiếp tục làm việc với trạng thái chẳng mấy vui vẻ.
- Ba....mẹ.....
Cậu bất ngờ khi nhìn thấy ba mẹ ruột và người cha dượng ,mẹ kế của mình đi vào cùng nhau.
Mẹ kế thì khóc sướt mướt còn ba cậu thì tiến đến quầy muốn nói chuyện với Á Hiên.
- Á Hiên ba muốn nói chuyện với con.
- Con.....
- Chúng ta qua đây nói chuyện.
Ba nghiêm túc đề nghị ,Tống Á Hiên hít thở thật sâu sau đó đi lại phía bàn lúc nãy.
Đối mặt với hai người lạ và hai người thân quen ,Tống Á Hiên cảm xúc hỗn độn đến khó tả.
- Ba gọi con.
- Á Hiên có phải con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-bao-gap-kho-tinh/2649613/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.