Edit: Tiểu Phong Tranh
Trung thu, Hạ Thành đế đứng trên tường thành, tóc đen theo gió tung bay, một thân quân phục.
Ở phía dưới, đối diện người chỉ mặc y phục màu xanh, có vẻ thua kém, sắc mặt bình tĩnh đích không giống như người sắp ra sa trường đánh trận.
"Hoàng đệ, nếu đầu hàng, ta có thể cân nhắc việc buông tha cho người của ngươi."
"Không cân nhắc việc buông tha cho ta?" Người nọ cười khẽ, "Vốn là ruột thịt, đâu khác gì nhau đâu. Ngươi nói có phải hay không, Hoàng huynh?"
"Ta chê cười. Dùng một mạng của ngươi đổi lấy mạng của hai vạn binh sĩ, cũng coi như đáng giá. Một câu thôi, đổi hay không đổi?"
"Mẹ nó, ta thật hối hận." Hắn thì thào tự nói, "Thật là đủ khiêm tốn."
【Nàng thật ngốc nghếch.】
Trống trận gõ một tiếng.
"Đổi, hay là không đổi?"
【Tiểu hồ ly, thật xin lỗi...】
"Ta đổi. Đến đây đi, Hoàng huynh, mau tới bắt ta." Hắn làm ra vẻ cười khẽ, nói.
"Vương gia!" Tướng sĩ phía sau hoảng hốt.
"Chư vị huynh đệ, Hạ mỗ nợ mọi người lần này." Hắn cười đến vân đạm phong khinh [1], chậm rãi đi hướng địch thành.
[1] Cả khúc là cười điềm nhiên như mây gió. Vân đạm phong khinh = Mây gió điềm nhiên.
Chờ hắn để cho người khác tường thành.
"Dứt khoát như vậy, trẫm có chút hoài nghi có cạm bẫy hay không."
"Vậy ngươi cứ từ từ hoài nghi đi."
【Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ cảm nhận được bất đắc dĩ như vậy. Hoàng huynh, ngươi chờ đi.】
"Giải vào địa lao." Đông Phương Lưu Thủy nhìn hắn một, lạnh lùng nói.
...
"Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-tinh/127465/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.