Lúc Lâm Khinh Ngữ biết chuyện này, cô đang ăn cơm trưa trong nhà Tô Dật An.
Bởi vì lúc ăn cơm với Tô Dật An thật sự không nói lời nào, Lâm Khinh Ngữ yêu cầu mở ti vi, Tô Dật An trầm mặc ăn cơm, không bác bỏ, mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ đã luyện được một bản lĩnh, bản lĩnh này gọi là – coi như Tô Dật An anh trầm mặc giống như chó, tôi vẫn có thể hiểu bây giờ anh không đồng ý cách làm của tôi.
Sau đó cô chờ Tô Dật An trầm mặc hai giây, quả quyết cầm điều khiển ti vi mở ti vi ra, Tô Dật An vẫn tiếp tục ăn cơm như cũ, toàn bộ coi như không nhìn thấy, quả nhiên là ý tứ ngầm cho phép.
Sau đó Lâm Khinh Ngữ vui vẻ vừa ăn cơm, vừa xem tiết mục giải trí trên ti vi cười khúc khích. Tô Dật An ở ngay bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, mặc dù trong ánh mắt có ghét bỏ, nhưng khóe miệng lúc nhai cơm lại hơi nhếch lên.
Tâm tình của anh không tệ.
Bình thường anh không ăn cơm ở nhà, bởi vì đối mặt với gian phòng trống rỗng, anh cũng không muốn ăn chút nào, mà bây giờ có người ngồi đối diện với anh, bị những trò hài hơi nông cạn trên ti vi trêu chọc cười, cảm giác một phòng náo nhiệt, khiến cho anh cảm thấy...
Rất có khí người.
Tuy những tiếng cười này là giọng nam trầm lắng tục tằng có truyền cảm, khiến cho anh hơi không sảng khoái, nhưng nghe đã quen, thì... Giờ thành thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-ngu/1918282/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.