Một đường Lâm Khinh Ngữ bước nhanh đi tới trong rừng cây nhỏ, trên dốc nhỏ đó, cây to đã sớm không có ở đây, không có cái hốc cây để cho cô ói, hoặc cho dù bây giờ có cái hốc cây, cô cũng không biết nên ói như thế nào... Thật ra cái hốc rất nhiều, và bây giờ ói ra cũng bực mình...
Cô ngồi trên đống cỏ khô vàng, bàn chân từ từ móc ra hai hòn đá trên đất, nghịch nghịch trong tay, sau đó hung hăng ném ra ngoài.
“Bụp.” Hòn đá đập lên một người.
Người nọ không kêu đau, cũng không trách cứ Lâm Khinh Ngữ, chỉ bình tĩnh phủi bùn đất trên vai, đi tới trước mặt Lâm Khinh Ngữ.
Lâm Khinh Ngữ nhìn vết bẩn trên người anh, cúi thấp đầu xuống, “Xin lỗi... Nhưng bây giờ em có thể ở một mình ngây ngốc được không?”
“Được.” Tô Dật An đáp như vậy, lại đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, “Em coi anh bây giờ giống như cái cây là được rồi.”
Lâm Khinh Ngữ quay đầu sang liếc nhìn gò má anh, giống như bị anh chọc cười, giật giật khóe miệng: “Có cây nào đẹp trai như vậy sao?” Sau khi trải qua sự kiện biến thái, tình cảm của cô đối với Tô Dật An cũng không còn là chán ghét đơn thuần nữa rồi, thậm chí hoặc nhiều hoặc ít... Còn hơi lệ thuộc vào.
Dù sao mỗi lần anh đều giống như nam chính trong truyền thuyết kia, khi cô gặp nguy hiểm luống cuống nhất, đạp mây lành bảy màu, rồi thần kỳ xuất hiện.
Tô Dật An cũng hơi nhếch môi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-ngu/1918276/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.