Trái tim Tô Dật An trở nên nóng nảy bất an, và dưới tâm trạng nóng nảy ấy, điều hắn muốn làm nhất là gào lên một câu – Mẹ nó chứ đừng có thò đầu vào trong lỗ rốn hắn nữa.
Cảm giác kỳ dị thực sự khiến cho tim gan người ta đập loạn xạ, thân thể cứng đờ, huyết mạch ngừng trệ!
Nhưng hiện giờ hắn chẳng thể làm được gì, hắn chỉ có thể vừa ngây ra đầy phẫn nộ lại vừa bất lực nghe Lâm Khinh Ngữ úp sấp lên bụng mình thủ thà thủ thỉ. Khoảng thời gian đó với Tô Dật An mà nói dày vò không gì so sánh được.
Không biết đã thủ thỉ bao nhiêu lần, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ cũng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống “chân” hắn:
“Phù, thoải mái quá.”
Cô càng thoải mái, thì Tô Dật An lại càng thấy bực bội – Ngay cả việc hất cái chân để hẩy cái người kia ra hắn cũng không làm được!
Lâm Khinh Ngữ yên lặng ngồi dựa vào hắn một lúc, giống như thể cuối cùng cũng đã cảm nhận được khí hậu rét buốt của những ngày đầu đông, bèn đứng dậy cả người run rẩy, phủi phủi mông, lúc sắp đi còn vuốt ve cái hốc cây của hắn: “Ngày mai tôi lại đến nói chuyện với anh.”
Giờ cuối cùng Tô Dật An cũng cảm nhận tính quan trọng của khuôn mặt. Con người cần khuôn mặt, không phải là để dễ nhìn, mà là vì trong tình huống không thể thốt lên lời, sẽ cử động bốn mươi bốn khối cơ thịt ở mặt, thể hiện thật sinh động nhuần nhuyễn sự chán ghét của hắn đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-ngu/120920/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.