Đêm đã khuya, ánh nến trong phòng chưa tắt mà vẫn luôn lay động đung đưa trong gió, trừ mấy người đệ tử cực kỳ mệt mỏi thì hầu như tất cả mọi người đều không có ý muốn ngủ.
Ánh trăng như nước, thanh phong tựa rượu. Một tay phất những sợi tóc hỗn loạn trước mắt ra, Tạ Yến một mình ngồi trên nóc nhà dùng đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt đao Đoạn Thủy lạnh lẽo. Lưỡi đao trơn bóng tôn lên ánh trăng sáng trong, phản chiếu một đôi con ngươi mê mang khó hiểu lại tràn đầy hoài niệm.
"Dám lấy đồ của ta tặng người khác? Xem ta không cho huynh chút sắc mặt -- Tạ Yến huynh đứng lại đó cho ta!"
Nữ tử xinh đẹp quất một nhát roi khiến không khí xung quanh hơi rung động.
Tạ Yến toàn tâm toàn lực nhảy lên nhảy xuống để trốn tránh roi dài, bên người một con hạc giấy vàng sáng lắc lư mà chớp cánh, theo chủ nhân cùng trốn đông trốn tây: "Ai da, không phải hai xiên kẹo hồ lô sao...... Ta, ta cầm đi đưa cho sư huynh rồi!"
Các đệ tử mới nhập môn tụm năm tụm ba tụ tập ở một bên tò mò mà xem náo nhiệt, mà phần lớn các đệ tử đã thấy nhiều nên không lạ gì, vẻ mặt lạnh nhạt: Ồ, Tạ sư huynh lại gặp rắc rối nữa rồi.
"Còn biết mượn hoa hiến phật?!" Lam Nguyệt Thời giận đến tức cười.
"Nguyệt Thời! Ta sai rồi! Tha cho cái mạng chó này của ta đi! Cùng lắm thì -- cùng lắm thì ta cam đoan, lần sau sẽ giúp muội mua một đống trở về." Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680845/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.